Summary
Thảm họa tận thế ập đến, Bạch Phỉ rơi vào hôn mê, khi mở mắt ra lần nữa thì phát hiện bản thân đã đi đến thời đại Tinh Tế.
Khoa học kỹ thuật ở thời đại Tinh Tế này phát triển cực kỳ mạnh mẽ, nhưng chỉ duy nhất thực vật, là khan hiếm như lúc tận thế. Điều quan trọng là, ở đây có rất nhiều người đang bị rối loạn về tinh thần lực, và cần đến chức năng thanh lọc của thực vật để xoa dịu.
Nhưng trùng hợp thay, Bạch Phỉ là một nhà nghiên cứu thực vật, đối với tất cả đặc tính của chúng đều biết rất rõ, hơn nữa cậu còn thức tỉnh năng lực hệ chữa trị.
Thực vật qua bàn tay cậu, cây chết cũng sẽ mọc chồi non, hạt giống yên lặng nghìn năm cũng có thể nảy mầm.
Vườn bách thảo ở Đế Quốc hàng năm sẽ đăng thông báo tuyển người có năng lực chữa trị, nhưng bọn họ đều bị đám thực vật bên trong giương nanh múa vuốt đuổi đến bỏ chạy.
Cho đến khi một người có khuôn mặt thanh tú sạch sẽ, một thanh niên với nụ cười ấm áp xuất hiện.
Quanh năm trong phòng luôn mở phát sóng trực tiếp cho công chúng xem:
【Ồ! Anh trai nhỏ trông đẹp thật nha, nhưng tôi đã thấy được số tương lai bi thảm trong mấy ngày nữa của cậu ấy rồi.】
【Không ai có thể thu phục được những thực vật bị ô nhiễm quá nặng như vậy đâu.】
【Khoan đã! Lúc nãy cái dây leo thường hay chọc phá người khác có phải vừa mới chào không!】
【Vì sao tất cả chúng nó đều trở nên ngoan ngoãn hết vậy! Rốt cuộc tinh thần lực của cậu ta là hệ gì thế?】
Chỉ có Bạch Phỉ biết, cậu gặp được người bạn già đã nhiều năm không gặp, nhưng có điều là ông bạn già này giờ không được ổn cho lắm.
Trải qua sự chăm sóc của Bạch Phỉ, nhóm thực vật dần thu lại sự cuồng bạo của mình, mở ra năng lực thanh lọc mà trước đây chưa từng có.
———
Một ngày nọ, lúc Bạch Phỉ đang phát sóng trực tiếp thì nhận được một viên hạt giống do một người bí ẩn gửi tới.
Vỏ ngoài của hạt giống này đã bị hỏng, mắt thường có thể thấy được nó không còn sinh lực nào cả.
Bạch Phỉ đem nó ngâm trong dịch dinh dưỡng, hết lòng chăm sóc nó.
Mấy ngày sau, vết hư hại trên vỏ hạt đã được chữa lành, hơn nữa còn mọc ra hai chồi non.
Trong các loài thực vật ở tinh tế rộng lớn này, Bạch Phỉ cảm thấy nó vô cùng thân thiết, không kiềm lòng được mà khen ngợi:
Đáng yêu quá đi!
Cứ tưởng rằng hạt giống này sẽ tiếp tục sinh trưởng như vậy, nhưng ai ngờ nó lại không mọc ra những lá non nữa.
———
Thời đại của các vị thần đã trôi qua, sức mạnh thần thụ của Diệp Hoài đang dần suy yếu, mãi cho đến một ngày, một đôi bàn tay thon dài nâng anh lên, dịu dàng truyền cho anh một cỗ sức mạnh.
Thậm chí còn dùng giọng nói êm tai khen anh đáng yêu.
Trong nháy mắt Diệp Hoài đã bị mê hoặc, rút lại chồi non anh vừa mới nhô ra.
Chẳng qua là sau này Diệp Hoài mới phát hiện tình địch của mình hình như có quá nhiều rồi!
Nếu còn không mau lớn lên, hóa thành hình người, thì bà xã sẽ bỏ chạy mất!!
Trà xanh dấm tinh ngoài mặt tỏ vẻ đáng yêu nhưng giá trị vũ lực cực đỉnh thần thụ công x bề ngoài dịu dàng nhưng đôi khi giả tạo vạn người mê thụ.
Nguyen The Hoang
Truyện đã hoàn, cảm ơn mọi người đã đọc ạ <3