Summary
Tên truyện: Nuông chiều không kiểm soát (Trọng sinh)
Tên cv: Làm càn sủng ái [ trọng sinh ]
Hán Việt: Phóng tứ sủng ái [ trọng sinh ]
Tác giả: sherry_c
Nguồn cv: Wikidich
Tình trạng gốc: Hoàn thành (43C + 1 PN)
Tình trạng edit: Ongoing
Dịch bởi Team Lazy Bee
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Trọng sinh, Vườn trường, Chủ thụ, 1v1
______
Giới thiệu:
Trở về năm mười bảy tuổi, cái năm cuối cùng của cuộc đời cậu.
Lục Thanh Trúc chỉ có hai nguyện vọng.
Một là thoát khỏi ngôi nhà như lồng giam này.
Hai là cứu sống chàng thiếu niên đã mang lại hơi ấm cho cuộc đời cậu.
Lần đầu gặp mặt là ở con hẻm nhỏ ngoài trường.
Chàng thiếu niên đầy lệ khí đi ngang qua cậu cùng với cánh tay bị thương đang rỉ từng giọt máu tươi.
Chàng thiếu niên mười bảy tuổi, kiêu ngạo ngỗ ngược, từ xưa đến nay chưa bao giờ thân thiết với bất kỳ ai.
Nhưng chỉ có Lục Thanh Trúc biết, lòng bàn tay của anh ấm áp như ánh mặt trời.
Trong vô số đêm dài, cậu khom người hôn lên vết sẹo trên mu bàn tay anh, dùng nhiệt độ cơ thể của mình ôm lấy anh, từ từ vượt qua những đêm tối tăm.
Cậu sẵn sàng dành mọi sự dịu dàng của mình để dâng hiến cho chàng thiếu niên, chỉ hy vọng anh có thể tiếp tục tươi sáng rực rỡ và tự do trong thế gian này.
…
Lâm Cẩm Dương luôn lặp đi lặp lại một giấc mơ.
Trong mơ, anh là một cái xác máu thịt nhầy nhụa, một chàng thiếu niên có ánh mắt dịu dàng quỳ gối bên cạnh, lau sạch vết máu khô trên mặt anh, sau đó người nọ khẽ khom lưng, nhẹ nhàng hôn anh.
Cậu nói rằng con đường đến Hoàng Tuyền quá cô đơn, nếu anh không phiền thì cậu sẵn sàng đi cùng anh đoạn đường đó.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh được người khác ôm trong lòng, anh bị coi là tai họa và ma quỷ, thậm chí đến cả người thân cũng không muốn bố thí cho anh một cái ôm.
Anh vẫn luôn cho rằng đây là một giấc mơ hoang đường, cho đến khi có một ngày, anh đi ngang qua cửa sổ của phòng học bên cạnh, vô tình liếc mắt nhìn thoáng qua.
Gương mặt quen thuộc, giọng nói nhẹ nhàng, chàng thiếu niên gầy gò im lặng đi theo sau anh, kiên nhẫn dịu dàng chăm sóc anh, bao dung cho tính tình thô bạo ngang ngược của anh.
Sau khi anh nhớ lại mọi chuyện, điều duy nhất anh muốn làm là ôm người nọ vào lòng, dùng sự nuông chiều yêu thương cả đời của mình để đổi lấy sự chân thành của đối phương.
“Lục Thanh Trúc, sao em lại cho rằng anh không yêu em?”
—
Anh muốn em hạnh phúc vô ưu, anh muốn em cả đời không lo lắng.
Anh muốn mọi vết thương của em đều được khép lại trong lòng anh.
Anh sẵn sàng bảo vệ em cả đời, đến chết vẫn không buông.
Tag: Tình yêu sâu lắng, trọng sinh, trưởng thành, vườn trường.
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Lục Thanh Trúc, Lâm Cẩm Dương┃Vai phụ: Rất nhiều người┃Khác: Chữa lành