[12 CHÒM SAO] MÀU NẮNG TRÊN VAI CẬU - Chương 1
HỒI I : Cùng lớp hay khác lớp, có quan trọng ?
Bắt đầu năm học mới, một hành trình mới, và những người bạn mới !
Giữa tháng sáu là cái khoảng thời gian mệt mỏi vô cùng. Chó không sủa, gà chẳng bay, cô hồn cũng chưa đến nhưng nhiều người đã phải mở miệng ra chửi vì thời tiết quá nóng nực. Ve kêu râm ran tứ phía, ôi cái dàn đồng ca mùa hạ không mời mà đến này, không biết có phải hát vì đam mê không, chỉ biết, tiếng hát ấy, làm cho tâm trạng mọi người trở nên bức bối hơn vạn phần !
Tám giờ sáng, Kim Ngưu đang ngồi nốc sữa chuối, hưởng máy lạnh nhàn nhã. Hây da, cuộc đời cô, chỉ mong muốn được sống mãi trong không gian an bình như thế này… Ai mà biết rời xa cái điều hòa này thì bão tố gì sẽ ập đến chứ?
“Gái yêu xuống ăn dưa hấu ngòn ngọt mát lịm nè!!”
Đó! Mới nói xong. Cuộc sống đó chưa tồn tại được bao lâu thì đã bị phá hỏng bởi giọng ca thánh thót của mẹ cô rồi. Giáo viên dạy âm nhạc có khác, nốt cao ngân dài, phát âm tròn vành rõ chữ không chê vào đâu được.
“Mẹ để vào tủ lạnh giùm con, tí nữa… ”
Ngân nói vọng xuống, với tay chốt cửa. Nhưng chưa kịp chốt, đã nghe tiếng anh trai Nguyễn Hoàng Kim Bảo dụ dỗ rồi. Khổ, cái tai cô cứ bị thính với đồ ăn mới chết chứ!
“Ôi chao, trời nóng thế này mà cắn miếng dưa hấu man mát nó đã thế chứ lị. Vị ngọt tan trong miệng, điểm xuyết thêm chút mằn mặn của bột súp Hảo Hảo, hết sảy luôn nha. ’’
Các cụ dạy, chết vì miếng ăn, thật không sai mà.
Một lời nói, đủ để làm Ngưu tan chảy! Một lời nói, đủ để Ngưu bật dậy như trâu xổng chuồng, lao từ tầng ba xuống tầng một một cách nhanh nhất. Khổ nỗi, khi xuống dưới đấy rồi, có thấy gì đâu ngoài đống vỏ dưa bừa bộn trên bàn?
” Ngưu, bạn bè đang tra điểm cấp ba ầm ầm đó, mày xem chưa?’’
Anh trai nói làm Ngưu tỉnh cả người. Uầy, nhanh thế mà đã có điểm rồi cơ à ? Vậy là những ngày tháng ăn chơi coi như cũng sắp hết rồi. Nhớ lại thì cô tự thấy đợt đó mình đi thi cũng ổn, ba môn Toán Văn Anh đều có cơ hội trên điểm 8. Thi tuyển sinh xong, tiếp tục lên đường đi thi Tiếng Anh tại trường THPT chuyên Nguyệt Phát. Và sau một hồi hăng say hí hoáy, Ngưu cuối cùng cũng được diện kiến bảng điểm chói lọi của mình.
Nguyễn Hà Kim Ngưu
Toán : 7,75 Ngữ Văn : 9,25 Ngoại Ngữ : 9,8
Điểm ƯT : 2,0
Tổng điểm : 45,8
” Aaaa !! Con đỗ cấp ba rồi cha mẹ ơi !!!”
Ngưu hét toáng lên, cả gia đình hồi hộp nãy giờ cuối cùng cũng được giải tỏa. Không những đỗ, mà còn đỗ cao là đằng khác. Càng vui hơn khi một lúc sau, Ngưu cũng biết được điểm thi chuyên của mình, một số điểm tuyệt đối – hai mươi tròn trịa. Tin được không? Cô đã đỗ lớp chuyên Anh của ngôi trường mà mình từng mong ước đấy!
Trong niềm vui hân hoan, Kim Ngưu mặc kệ nắng gắt, mặc kệ quần đùi áo dây, vội vã đội một chiếc nón, khoác chiếc áo chống nắng, tất tả chạy sang nhà cô bạn thân nối khố – Song Tử
” Ê gái, biết điểm thi chưa ? ”
” Điểm đủ đỗ vào 10A2 chuyên là được.”. Song Tử ngái ngủ đáp.
” Mới ngủ dậy hả?”
” Ừm.’’
‘’Năm ngoái có anh kia cũng ngủ đến trưa xong mới biết mình là thủ khoa đó. Có khi nào…?’’ Ngưu tinh nghịch hỏi.
‘’Ôi giời, mày cứ nằm đó mà mơ.’’
Nhìn cô bạn thân, Kim Ngưu chỉ biết bĩu môi rõ dài. Nó đúng là một con sâu lười chính hiệu mà, đến cả cái điểm quyết định cuộc đời cấp ba của nó mà nó còn chẳng thèm xem nữa. Bất đắc dĩ, Kim Ngưu lại phải leo tót lên giường Song Tử, ‘’bất đắc dĩ’’ với lấy gói snack nhai tỏm tẻm, tay kia vội mở máy tính lên để tra cứu điểm cho con nhỏ đang trùm chăn kín mít kia. Hình như những người IQ cao họ có lối suy nghĩ ‘’khác bọt’’ với người bình thường hay sao ý, tay nó ôm một đống chăn dày sụ mà điều hòa lại bật 20 độ! Thật là lãng phí quá đi mất.
Thế nhưng, ít lâu sau Ngưu đã phải há hốc mồm kinh hãi khi nhìn thấy bảng điểm của con bạn mình!
Đặng Song Tử
Toán : 10,0 Ngữ Văn : 9,0 Ngoại Ngữ : 9,4
Điểm ƯT : 2,0
Tổng điểm : 49,4
Ngưu sốc! Song còn sốc hơn!
Những con chữ trên màn hình máy tính cứ nhảy múa quanh mắt Song Tử, làm cô cứ gọi là phải dụi dụi mắt mấy lần! Thật không thể tin được, điểm gần tuyệt đối? Có khả năng là thủ khoa toàn thành phố ư? Toán chuyên 9,25? Đỗ trường chuyên rồi còn gì nữa?!
“Đứa nào nãy vừa kêu chỉ muốn đủ điểm vào 10A2 chuyên? Điểm này muốn vào A2 người ta cũng bắt mày chuyển qua A1 đó gái. ” Ngưu thảng thốt, nhưng vẫn không quên xỉa xói con bạn.
” Ủa ai biết gì đâu. Đề toán tao làm vừa kịp lúc, cứ nghĩ là toang. Văn thì tao học lỏm mấy cái đoạn văn ở trên mạng thôi, anh thì mày biết rồi đó, một chữ bẻ đôi cũng không biết. Quả này ông bà gánh còng lưng luôn rồi mày ơi.’’
Song Tử xúc động nói, đáp lại là cái lườm rõ dài của con bạn thân. Khoanh bừa mà gần tuyệt đối, xem ra nhân phẩm của Song cũng thượng thừa quá. Cơ mà, tạm gác lại chuyện thủ khoa hay không, thì hai cô đều đậu vào trường chuyên với điểm số cao ngất ngưởng! Có cặp bạn thân nào sánh bằng đây?
Tuyệt vời hơn, là ngay ngày sau đó, Song Tử đem đến cho Kim Ngưu một tin vui: Huỳnh Bảo Bình, học cùng lớp với hai cô, cũng đạt 43,8 điểm và 8,5 điểm toán chuyên, thuận lợi đỗ vào 10A2 THPT chuyên Nguyệt Phát. Bảo Bình cũng đồng thời là “crush” của Ngưu suốt hai năm cấp hai, mà đến lớp 9 cô mới thổ lộ.
Kim Ngưu cứ ngày càng nặng tình, nhưng Bảo Bình lại chưa từng cho cô một câu trả lời xác đáng. Không xa cách, cũng chẳng gần gũi. Cứ mập mờ, dây dưa như vậy, nhiều lúc cũng khiến cho cô thấy vô định lắm. Nhớ mãi lễ tri ân, Ngưu khóc sưng mắt vì không được học chung với Bảo Bình nữa, hại Song phải dỗ suốt đêm mới nguôi ngoai. Giờ thì tiếp tục chung trường rồi, nhưng quả thực là không còn chung lớp nữa.
….
Tháng tám năm ấy, có hai người thiếu nữ sụt sùi tạm biệt gia đình để lên thành phố học trường chuyên. Ngưu Song Bảo, ba con người cùng đi một chuyến xe, theo ý muốn của phụ huynh – đi thì nên đi cùng nhau.
Bà Tâm thấy Song khóc nức nở liền bẹo má cô.
” Gớm cô nương, tuần nào chả bắt xe về được mà bày đặt khóc với chả lóc ?”
” Nhưng con vẫn thấy nhớ mọi người ý. ” Song Tử phân bua.
” Cháu với Kim Ngưu nhà cô và Bảo Bình lên đó nhớ giữ gìn sức khỏe, cố gắng học tập cho tốt. Còn Ngưu thì đừng có ăn hàng nhiều quá nha con. ”
Bà Mai, mẹ Ngưu cười cười, hại Ngưu đang lén nuốt dở cái bánh donut thì bị sặc. Bảo Bình thấy thế liền đưa nước cho cô, xoa xoa lưng cô, điều đó đều lọt vào mắt của ba Kiên. Ông ngọt nhạt.
” Bảo Bình thân trai tráng nhớ Bình vệ hai nàng cho tốt nha, đừng có yêu đương nhăng nhít đó. ”
” Dạ. ”
Bảo Bình vừa dứt lời thì xe khách cũng vừa tới. Ba con người lững thững bước lên xe. Suốt dọc đường đi, Kim Ngưu vừa bóc bánh đưa cho Bảo Bình, vừa với tay đưa máy cho Song Tử xem tin tức. Nào là ” Thủ khoa toàn thành phố Đặng Song Tử với số điểm cao ngất ngưởng và những bí quyết học tập của bạn ấy”, ” Cô bé đến từ vùng quê nghèo vươn lên trở thành thủ khoa thành phố, bảng thành tích đồ sộ về môn Toán, đỗ trường chuyên Nguyệt Phát với điểm số đáng mơ ước,…”
Song Tử nhìn xong chỉ tặc lưỡi thở dài, rồi lại tiếp tục lấy tai nghe ra nghe nhạc.
Còn lại Ngưu với Bảo. Trên xe bấy giờ cũng khá yên ắng, cô nghe thấy tiếng trống ngực của mình đập thình thịch.
” Bảo Bình ơi.”
Cuối cùng, vẫn là không kiềm lòng được mà gọi cậu ấy một tiếng.
” Hửm ? ”
” Không biết 10A2 và 10A10 có gần nhau không nhỉ, chứ xa cậu mình chẳng chịu được ý !”
Kim Ngưu lúc nào cũng vậy, trước mặt Bảo Bình luôn trưng ra cái bộ mặt trẻ con đáng yêu như thế.
” Mình sao biết được ? ”
” Hi vọng là có, ha !”
Ngưu cười buồn rồi kết thúc câu chuyện trong sự nhạt nhẽo. Trời xế chiều, cô nheo nheo mắt, hơi buồn ngủ, rồi gục luôn xuống vai cậu. Bảo Bình nhìn cô, trầm ngâm… Rồi, đẩy cô ra… Ngưu chợt tỉnh, đỏ mặt xin lỗi cậu, nhưng rồi cô cũng đâu gắng gượng được lâu. Lại gục xuống vai cậu. Mà lần này, cậu để yên cho cô ngủ.
Trên vai còn là một mảnh khăn mềm …