Âm Mưu Chốn Hậu Cung - Chương 2
“Nguyệt tài nhân! Về sau Phù Phong Uyển này sẽ là chỗ ở của người!”
4.
Tốn mất năm ngày, ta và Tiểu Liên thu dọn xong Phù Phong Uyển, mà chi tiêu do Nội Vụ Phủ đưa đến trong năm ngày này là ít nhất, ngay cả chi tiêu của cung nữ hạng hai bình thường cũng không bằng.
Mà trong năm ngày này ta cũng không gặp được Hoàng thượng, chứ đừng nói đến chuyện thị tẩm.
Tiểu Liên mang đồ ăn có chút ôi thiu tiến vào.
“Tiểu thư! Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta phải sống làm sao đây, mấy ngày trước đồ ăn này cho dù có mùi nhưng cũng đủ cho hai người chúng ta ăn, hôm nay còn không đủ cho một người ăn!”
Ta hơi mỉm cười, tay đang buộc diều cũng không dừng: “Ngươi ăn hết đi!”
“Ta và tiểu thư mỗi người một nửa!” Tiểu Liên chia xong đồ ăn: “Tiểu thư! Người phải được thị tẩm, nếu không chúng ta sẽ không sống tiếp được!”
Ta cười nhẹ: “Ngày mai chắc hẳn là được!”
Sau khi Hoàng thượng bãi triều vào ngày thứ sáu, khi đi qua Ngự Hoa Viên thì nhặt được một con diều, sau khi trở về Ngự Thư Phòng thì kêu Kính Sự Phòng đưa ta đến thị tẩm vào buổi tối.
Cả cung ngạc nhiên, Tiểu Liên phấn khích một cách khác thường, chọn ra vài món đẹp trong số ít trang sức của ta, muốn giúp ta trang điểm.
Mà cửa viện bị người ta đá văng, một lão ma ma dẫn theo vài tiểu thái giám đi tới, bọn họ hất hộp trang sức của ta xuống, xé rách y phục của ta.
Ta biết lão ma ma này, họ Ngô, năm đó ta quỳ trước cửa Thẩm phủ, Ngô ma ma này đứng ngay bên cạnh Thẩm Tự Cẩm.
“Bắt nàng ta lại!”
Ngô ma ma chỉ vào ta rồi nói.
Hai tiểu thái giám tiến lên một trái một phải bắt lấy ta, Tiểu Liên muốn tiến lên thì bị người ta trực tiếp đẩy ngã xuống đất, có thái giám trực tiếp khống chế nàng ấy.
Ngô ma ma tiến lên liền cho ta một cái bạt tai, sức lực vô cùng lớn.
“Thủ đoạn của hồ ly tinh, đừng khiến bản thân nổi bật, cái bạt tai này là lão nô thay Hoàng hậu nương nương thưởng cho ngươi, hy vọng ngươi đoan trang kiềm chế!”
Ta cảm giác gương mặt đau đến nóng rát, trong miệng đều là vị tanh ngọt, nhưng ta không hề tức giận, cũng không khóc lóc kể lể, chỉ nở một nụ cười xinh đẹp với Ngô ma ma.
Tức giận và khóc chỉ khiến đối phương đắc ý, nụ cười là vũ khí duy nhất bây giờ của ta.
Ngô ma ma thấy vậy, lại cho thêm một bạt tai: “Đừng tưởng rằng đêm nay có thể thị tẩm, Hoàng hậu nương nương đã kêu Thái Y Viện nói với Kính Sự Phòng rồi, hôm nay Nguyệt mỹ nhân bị bệnh, không nên thị tẩm!”
Nói xong rồi hung hăng trừng mắt nhìn ta, đưa nhóm tiểu thái giám rời đi.
5.
Ta và Tiểu Liên dọn dẹp đống bừa bộn trong phòng.
Vẻ mặt của Tiểu Liên tuyệt vọng, cảm thấy chuyện thị tẩm không có hy vọng, đau lòng bôi thuốc cho ta.
Ta ngăn lại cánh tay của Tiểu Liên đang chuẩn bị bôi thuốc cho ta: “Có vết thương, Hoàng thượng mới càng thương tiếc hơn.”
Giờ Dậu tiểu thái giám của Kính Sự Phòng vẫn tới đón ta, cả cung ngạc nhiên, nghe nói cung Diên Xuân bị vỡ vài chiếc bình hoa sứ men xanh thượng hạng.
Ta cười nhẹ, xem ra Thẩm Tự Cẩm không hiểu đương kim Hoàng thượng.
Ta thừa nhận ta đê tiện, ta lợi dụng mẫu thân của ta, hôm nay là cúng tuần đầu tiên của bà ấy, cho nên phía trên con diều đó ta viết: Lưu luyến chia tay tập tễnh lả lướt đưa, nay vô mẫu dắt đi ảnh đơn.
Đương kim Hoàng thượng từ nhỏ đã không có mẫu thân, có thể đồng cảm nhất, thấy ta tưởng niệm mẫu thân, sao có thể thờ ơ được?
Hơn nữa nữ nhân này còn vì cứu hắn mà chết, dù sao hôm nay cũng là cúng tuần đầu tiên của bà ấy, bỏ lại nữ nhi mồ côi như ta.
Cho dù Thái Y Viện nói ta bị bệnh, Hoàng thượng cũng sẽ nghĩ ta vì tưởng niệm mẫu thân, càng sẽ đến an ủi ta một phen, sao có thể không gặp ta được?
Ta được cung nữ đưa đi tắm, sau đó trần trụi bị chăn bao lấy đưa đến Dưỡng Tâm Điện.
Khi đến ma ma của Kính Sự Phòng đã nói với ta các bước thị tẩm.
Ta trần truồng bị đưa vào phòng, ánh đèn mơ hồ, ta nhìn thấy nam nhân tốt nhất mà mẫu thân ta tìm được.
6.
Long chương phượng tư, dáng vẻ bất phàm, chỉ dựa nửa người vào giường, có một vẻ uy nghiêm không hợp với tuổi tác của hắn.
Ta nhìn hắn, đây chính là đương kim Hoàng thượng, mẫu thân ta vì muốn tìm nam nhân tốt nhất cho ta, cũng là chỗ dựa lớn nhất về sau của ta.
Hắn ngoắc tay, ta đến gần giường, hắn dường như bắt đầu theo thói quen.
Ma ma của Kính Sự Phòng nói không thể làm thương Hoàng thượng, sẽ bị chém đầu, nhưng móng tay của ta ghim vào làn da phía sau lưng của hắn, tuy chưa làm thương, nhưng chắc chắn rất đau.
Ta biết đau đớn sẽ khiến tính cách hoang dã của nam nhân tăng lên, người khác đoan trang kiềm chế, thị tẩm vô cùng cẩn thận, ta không phải người khác.
Quả nhiên, ánh mắt hắn nhìn ta càng sâu thẳm hơn.
Ta không cần phải đoan trang kiềm chế, ta chỉ cần đòi một công đạo cho mẫu thân ta.
7.
Theo sự sắp xếp, sau khi thị tẩm ta nên rời khỏi, nhưng ta lại nằm trên giường, lấy chiếc gối kê dưới mông.
Hắn lạnh nhạt nhìn ta: “Muốn mang thai?”
Giọng nói không nghe ra là vui hay giận, nhưng ta biết hắn có vài phần tức giận.
“Ta muốn có một người thân!”
Ta mở miệng, giọng nói vì dùng quá độ, có chút khàn khàn.
Hắn không lên tiếng, chỉ yên lặng nằm xuống, nhưng ta biết sự tức giận của hắn đã biến mất.
Ta biết coi như đã qua được cánh cửa này, hắn không phải là đồ ngốc, ta thả diều tưởng niệm mẫu thân vào ngày cúng tuần đầu tiên, nhưng lại ở trên giường lựa ý hùa theo như vậy, chuyện này quá khiến người ta nghi ngờ.
Ta cần một người thân để lấp đầy sự bơ vơ này của mình là lời giải thích tốt nhất, muốn có một người thân thì có gì sai?
Hắn cũng cô đơn, tất nhiên cũng hiểu được tâm trạng này.
Nửa giờ sau, ta vẫn bị Kính Sự Phòng đưa về viện của mình, sau đó Ngô ma ma hùng hổ mang tới một chén thuốc bổ.
Ta biết đó là thuốc tránh thai, nhưng ta không chút để ý mà uống hết một ngụm, lúc này Ngô ma ma mới cảm thấy hài lòng rồi rời đi.
Ta đợi bà ta rời khỏi, nhanh chóng bắt đầu móc họng, thuốc đắng trào ra, ta bị sặc đến mức ho khan.
Tiểu Liên đưa nước cho ta, ở bên cạnh đau lòng đến bật khóc: “Tiểu thư, người khổ quá!”
Ta mỉm cười, đây không tính là khổ, đây là hy vọng, hy vọng ta đối phó được với Thẩm gia.
Hơi muộn, Tiểu Liên phấn khích trở về nói với ta, Ngô ma ma đã bị đánh chết.
Nguyên nhân là vì Hoàng thượng và Hoàng hậu đang dùng bữa sáng ở bên kia, khi Ngô ma ma đang chuẩn bị đồ ăn, nước canh bị đổ lên long bào.
Ta mỉm cười, vuốt ve dấu tay vẫn còn ở trên mặt, đây là chuyện đầu tiên.
8.
Chân trước Ngô ma ma bị đánh chết, chân sau Nội Vụ Phủ đưa bổng lộc mà ta nên nhận được tới.