Âm Mưu Chốn Hậu Cung - Chương 3
Tiểu Liên nhìn những sợi tơ lụa, vải sa tanh và trâm cài tóc bằng ngọc trai: “Tiểu thư! Những thứ này đẹp quá!”
Ta nhìn lướt qua: “Cất đi!”
Ngay cả một món trong số này ta cũng không dùng được.
Ta vẫn đang trong thời gian cư tang, những thứ mà Nội Vụ Phủ mang tới không có thứ nào là thuần tịnh, hiển nhiên là bên Thẩm Tự Cẩm đã ra tay.
Nếu như ta dùng, một chút hảo cảm của Hoàng thượng đối với ta sẽ không còn tồn tại, Thẩm Tự Cẩm cảm thấy ta chưa từng dùng qua đồ tốt, không chống đỡ nổi những thứ dụ hoặc này.
Đêm thứ hai ta lại thị tẩm, Hoàng thượng đã ba năm liên tục không gọi phi tần đến thị tẩm, trong hậu cung đều bàn luận sôi nổi.
Ta biết Hoàng thượng chỉ là ăn tủy mới biết mùi vị mà thôi, ham muốn với ta không giống với phi tần khác, nhưng sự mới mẻ này chỉ là tạm thời, ta cần phải nắm lấy cơ hội này.
9.
Lần này trở về sau khi thị tẩm, ta nhìn thấy trong sân đèn đuốc sáng trưng, một nữ nhân ngồi ngay ngắn ở trong sân, ở bên cạnh có rất nhiều nha hoàn đang đợi.
Ta nhìn gương mặt kia có chút quen thuộc, có vài phần giống với Thẩm Ngọc, mắt sáng răng trắng quả thật rất đoan trang, Thẩm Tự Cẩm không nhịn được mà đi tới.
Ta hành lễ: “Hoàng hậu nương nương vạn an!”
Thẩm Tự Cẩm đứng dậy nhìn ta từ trên cao xuống, vẫn giống như năm đó.
Một tiểu cung nữ bưng chén thuốc đi đến bên cạnh ta.
Thẩm Tự Cẩm mở miệng: “Hai lựa chọn, quy thuận bổn cung, hoặc là không bao giờ có con lẻ loi một mình!”
Ta không lên tiếng, đứng dậy bưng chén thuốc lên một hơi uống cạn.
Thẩm Tự Cẩm lạnh lùng nhìn ta: “Không an phận thủ thường thì chỉ có chết!”
Nói xong trực tiếp rời khỏi.
Từ lần đó đồ ăn mà Ngự Thiện Phòng mang đến cho Phù Phong Uyển lại biến thành cơm thừa canh mặn.
“Tiểu thư! Có cần nói với Hoàng thượng một chút không?”
Tiểu Liên thấy ta dần dần gầy ốm, có chút đau lòng mà nói.
Ta mỉm cười: “Như vậy còn tốt hơn lúc trước chúng ta không có cơm để ăn, cắt xén cơm canh mà thôi, tội có thể lớn bao nhiêu? Có những chuyện ta không nói, Hoàng thượng cũng nhìn thấy được, một lần hai lần không sao cả, mười lần trăm lần thì sẽ khác…”
Hao mòn ân sủng quá nhiều, vậy thì không sao, ta cũng vậy, Thẩm gia cũng vậy.
10.
Hoàng thượng thích trà Lục An, tốt nhất phải dùng tám phần nước nóng để pha, Hoàng thượng ưa ngọt, thích nhất là bánh Phù Dung, đầu gối của Hoàng thượng có vết thương cũ, đứng liên tục mười lăm phút sẽ sưng tấy, cần phải xoa bóp để giảm bớt… Ta nhớ rõ tất cả sở thích của hắn, cho dù hắn che giấu rất sâu không muốn bị người khác phát hiện, ta đều cẩn thận quan sát được.
Ta hầu hạ càng ngày càng tốt, số lần ta ra vào Dưỡng Tâm Điện càng ngày càng nhiều, thái giám cung nữ hầu hạ Hoàng thượng nhìn thấy ta cũng đều khách khí gọi một tiếng “Nguyệt tài nhân”!
Thẩm Tự Cẩm cũng càng trở nên nóng nảy hơn, Phương mỹ nhân của Như Ý Uyển chính là con tốt của nàng ta, ta cả ngày không rời khỏi Phù Phong Uyển, bọn họ căn bản không có cơ hội, chỉ khi Tiểu Liên đi lấy bổng lộc mới bắt lấy Tiểu Liên, ép ta ra ngoài.
Tiểu cung nữ bên cạnh Phương mỹ nhân nhìn ta với vẻ mặt không thiện ý: “Tài nhân vẫn nên nhanh chóng đến đi, Tiểu Liên đụng phải mỹ nhân của bọn ta, nếu như đến muộn, mỹ nhân của bọn ta không thoải mái, đưa Tiểu Liên đến Tân Giả Khố, vậy thì không tốt đâu!”
Ta thấy thời gian cũng gần tới, đứng dậy đi theo cung nữ ra khỏi viện, từ xa nhìn thấy tiểu thái giám ngự tiền đang đi về phía Phù Phong Uyển, thời gian đúng lúc, nhưng ta lại không chào hỏi với hắn ta.
Đến Ngự Hoa Viên thì thấy Tiểu Liên đang quỳ trên mặt đất, hai tiểu thái giám áp chế nàng ấy, Phương mỹ nhân ngồi ở trong đình hóng gió chơi đùa với chiếc vòng ngọc trong tay.
11.
Ta tiến lên hành lễ: “Phương mỹ nhân vạn an!”
Phương mỹ nhân cũng không kêu ta đứng lên, nàng ta cười ngọt ngào: “Muốn gặp Nguyệt tài nhân đúng thật là khó!”
Ta cúi đầu không lên tiếng, bây giờ nói gì cũng vô dụng.
“Nguyệt tài nhân to gan! Sai tiện tì này làm vỡ chiếc vòng ngọc mà Hoàng thượng ban cho bổn mỹ nhân, nên đáng tội gì!”
Phương mỹ nhân tức giận mắng.
Ta cười nhạo một tiếng, đúng là suy tính vụng về, Thẩm Tự Cẩm chỉ có thủ đoạn này thôi à?
Ta đúng là đã đánh giá cao nàng ta rồi, Thẩm Ngọc nuông chiều nàng ta thành phế vật.
Thấy ta bật cười, Phương mỹ nhân trực tiếp tiến lên cho ta một bạt tai: “Không biết hối cải, xem ra bổn mỹ nhân phải cho ngươi một bài học!”
Ta gắng gượng nhận lấy cái tát này, dù sao cũng phải để lại một chút vết thương thì vở kịch này mới tiếp tục được.
“Người đâu! Vả miệng!”
Phương mỹ nhân nhìn hai cung nữ bên cạnh rồi nói.
Hai tiểu cung nữ kia một trái một phải tới bên cạnh ta.
Tiểu Liên giãy giụa nói: “Không liên quan đến tài nhân của bọn ta, là lỗi của nô tỳ, muốn đánh thì đánh nô tỳ đi…”
Phương mỹ nhân cười lạnh: “Chủ tớ các ngươi đừng hòng chạy thoát! Đánh cho ta!”
Hai tiểu cung nữ một trái một phải bắt lấy ta, một lão ma ma tiến lên, dùng hết sức tát ta.
Lúc này có một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Dừng tay!”
12.
Không hề hay biết Hoàng thượng sẽ xuất hiện, mọi người ở đây đều run bần bật, chỉ có ta rõ nhất, hôm nay là ngày ta đến Ngự Thư Phòng, Tiểu Liên cũng là do ta cố ý sắp xếp ra ngoài.
Nhiều người nhìn chằm chằm ta như hổ rình mồi như vậy, vậy thì ta sẽ giết gà dọa khỉ một chút.
Tầm mắt của Hoàng thượng dừng lại trên gương mặt ta trong nháy mắt, ta cảm giác được sau khi hắn nhìn thấy dấu tay này, hơi thở có chút nặng nề, đây là do ta quan sát được sau khoảng thời gian dài hầu hạ hắn.
“Phương mỹ nhân làm hỏng đồ được ban cho, bị giáng chức tuyển hầu!”
Hoàng thượng kéo ta rời đi, lực tay có chút lớn.
Để lại đám người Phương mỹ nhân với vẻ mặt sợ hãi.
Đến Ngự Thư Phòng, ngự y đã đợi ở trước cửa, Hoàng thượng ngồi ở một bên không lên tiếng nhưng rất có khí thế, trong lòng ngự y run sợ bôi thuốc cho ta.
Sau khi mọi người đều đã rời khỏi, Hoàng thượng đi đến trước mặt ta.
“Nàng không tranh không đoạt ở trong cung sẽ bị thiệt đó!”
Ta duỗi tay xoa bóp đầu gối cho hắn: “Vừa rồi đi vội vàng, có đau không?”
Hắn không lên tiếng, mặc cho ta xoa bóp.
13.
Sau khi ta trở về Phù Phong Uyển, trong viện đã rực rỡ hẳn lên, tất cả đồ trang trí đều đã đổi sang cái mới, còn có thêm vài cung nữ hầu hạ.
Sau đó tiểu thái giám truyền chỉ đến tuyên chỉ, phong ta thành mỹ nhân.
Toàn bộ hoàng cung đều rơi vào yên tĩnh một cách kỳ lạ, ta giống như một sự tồn tại đặc biệt ở trong cung, Hoàng hậu không thích ta, Hoàng thượng lại sủng ái ta, những phi tần đó không dám đắc tội với
Hoàng thượng cũng không dám đắc tội với Hoàng hậu, cho nên không có ai tới chúc mừng, cũng không có ai tới kiếm chuyện.