Summary
“Chúng ta khác giống loài với nhau, nên không đời nào chúng ta lại động dục với nhau cả. Cậu lại hiền lành lại còn tốt bụng, nên ta nghĩ sống chung cũng không sao đâu. Cậu thấy thế nào?”
Cậu bé gật đầu ngượng ngùng. Có vẻ như là một thỏa thuận tốt. Trước hết, mèo rừng là một tay săn lão luyện. Cô còn nghe nói chúng bơi rất giỏi nữa.
‘Bây giờ mình có thể ăn thịt và cá bao nhiêu tùy thích rồi.’
Vì So Hwa chưa được học bài bản từ mẹ nên cô rất vụng về trong việc săn mồi. Cô gần như không nhớ lần cuối mình được ăn thịt là khi nào nữa rồi. Có một người bạn là mèo rừng nhanh nhẹn có vẻ sẽ an tâm hơn phần nào.
“Mọi thứ đều ổn miễn là tôi được ở chủ nhân …”
“Chúng ta nên bắt đầu bằng cách thay đổi xưng hô nhỉ. Đừng gọi tôi là ‘chủ nhân’ nữa; sau này hãy gọi ta là So Hwa.”
“So Hwa.”
“Đúng rồi, nghe dễ chịu hơn nhiều đấy. Vậy thì ta nên gọi cậu là… hừm.”
Cô không biết cậu đến từ đâu, cũng không biết cậu bao nhiêu tuổi, thế thì làm sao cô biết được tên cậu ta chứ?
“Ta nên gọi cậu là gì đây?”
“Do Hwi.”
Cậu bé trước đó khẳng định mình không biết gì đã nói ra tên của mình.
“Xin hãy gọi tôi là Do Hwi.”