BẢN BALLAD CỦA QUÁI VẬT - Chap 1: Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này
Hộc, hộc…
So Hwa chạy, cô gần như muốn ngã nhào xuống con đường núi gập ghềnh kia. Cô không thở nổi nữa rồi, nhưng lại không thể ngừng chạy được.
Do có thân hình cáo linh hoạt, nên việc leo dốc đối với cô là một lợi thế. Tuy nhiên, kẻ săn mồi tàn ác đuổi theo cô từ phía sau kia đã dồn So Hwa vào những con đường dốc, điều này khiến hắn ta chiếm ưu thế thượng phong.
Bịch!
Không thể kiểm soát được tốc độ, cô lăn xuống một vũng nước lầy. So Hwa va vào một cái cây và đã rơi xuống trước một cái hang.
Cơ thể cô đau nhức vì cú va chạm, và mùi hương kì lạ từ bùn đất bám trên bộ lông mượt mà luôn được chăm sóc cẩn thận của cô khiến cô cảm thấy thật khó chịu, nhưng So Hwa không có thời gian để quan tâm đến bất kỳ điều gì khác nữa.
Quá sợ hãi, chỉ còn lại ý chí sống sót, cô bò vào trong chiếc hang đó. Có vẻ như đó là một cái hang do một con lửng đào.
‘Bé như này chắc chắn hắn ta không thể vào được rồi’
Khi cô đang run rẩy ở cuối hang, cô nghe thấy tiếng chân của con thú ngoài kia.
Grrr…
Tiếng gầm gừ của con quái vật, dù cố kìm nén tiếng rú, nhưng vẫn vang như sấm. Đó chỉ là âm thanh nó thở ra. Nhưng loài quái vật nào lại thở ra một âm thanh dữ tợn như vậy?
‘Mình không muốn nghe.’
So Hwa co rúm người lại. Cô ấn tai xuống bằng hai chân trước và cầu nguyện cơn ác mộng này trôi qua thật nhanh.
‘Làm ơn, để để hắn tìm thấy mình mà….’
Nhưng đó chỉ là giấc mơ viển vông mà thôi. Khứu giác của loài thú rất nhạy bén. Miệng của nó to hơn đầu của So Hwa, nên điều đó là tự nhiên.
Nghĩ lại, hắn không bao giờ để mất con mồi của mình. Hắn ta có thể nhanh chóng bắt được những con chim sẻ mà So Hwa không bắt được rồi đặt lên bàn cho cô ấy mỗi sáng.
Tại sao mình không nhận ra?
Con thú mà mình đang nuôi lại chính là con hổ hung dữ đó chứ.
“Ra ngoài đi, So Hwa.”
Tất nhiên, bây giờ hối hận thì cũng vô ích.
“Cô nghĩ là ta không thể bắt được cô nếu cô chạy trốn sao?”
Bên trong hang bắt đầu vang vọng như thể sắp sụp đổ. Cô nhẹ nhõm khi hắn ta không thể đưa chân trước vào cái hang chật hẹp mà cô vừa mới chui vào.
Cô nghe thấy tiếng đất bị đào lên. Nó giống như tiếng sét đánh ngang tai vậy. Khi cô lo lắng ngước mắt lên, cô thấy chân trước to lớn của hắn ta.
Hắn ta thò chân vào hang như thể muốn vồ lấy thứ gì đó, và những chiếc móng vuốt to lớn của hắn ta, trông giống như những chiếc móc đen, khua qua khua lại trước mũi cô.
“Mau ra ngoài đi. Cô phải chịu trách nhiệm với ta chứ.”
Mồ hôi hay thứ gì đó chảy xuống từ cơ thể đang vô cùng hoảng loạn của So Hwa. Cô giãy giụa chân sau để chạy trốn, nhưng rễ cây đã chặn chặt lưng cô.
Vô ích, chân trước của con thú, đã rút lại, hắn bắt đầu đào hang. Hắn ta dường như đang mở rộng cửa hang để kéo cô ra.
‘Mình phải làm gì đây? Mình phải làm gì đây….’
Cơ thể Sohwa rung chuyển dữ dội. Cái đầu nhỏ của cô nhìn xung quanh để tìm đường thoát. Tuy nhiên, con thú vẫn thò chân trước của nó trở lại hang bất chấp mọi nỗ lực của cô.
Lần này, những chiếc móng vuốt đó đã dễ dàng tóm được cô. So Hee giật mình, theo phản xạ, đã cắn vào chân trước của hắn.
Nhưng con thú, bị răng nanh sắc nhọn của cô cắn, chỉ gầm gừ, và cười như thể nó đang cảm thấy vô cùng thích thú.
Cuối cùng, So Hwa đáng thương bị kéo ra khỏi hang và bị treo ngược lên bằng chân trước, nhưng giờ không phải lúc để quan tâm đến vẻ bề ngoài.
Màu vàng. Đôi mắt màu vàng hiện lên ý cười của con hổ đó đang nhìn chằm chằm vào cô.
“Đau quá. Nếu cô cắn tôi thì sao?”
Khi cô nhìn thẳng vào mắt con mãnh thú, cơ thể cô đông cứng lại như con suối mùa đông.
Những giọt nước từ từ nhỏ xuống bên dưới cô.
“Ồ… lại nữa rồi.”
Con thú lè lưỡi, nhìn xuống mặt đất ướt át, lầy lội. Xấu hổ và sợ hãi, So Hwa vùng vẫy dữ dội.
“Biết rồi, biết rồi. Bây giờ hãy cùng quay về ‘nhà của chúng ta’. Được chứ?”
Nói xong, hắn đặt cô xuống và ấn chặt cơ thể cô bằng chân trước của mình để cô không thể trốn thoát.
“Nằm yên nào.”
Hắn liếm khuôn mặt đầy bùn của So Hwa. Khi chiếc lưỡi to và thô ráp của hắn lướt qua miệng và đôi tai nhạy cảm của cô, cơ thể cô tự động co lại.
“Đáng ra ngay từ đầu cô nên im lặng mới đúng. Thật là phiền toái.”
Hắn ta vô liêm sỉ đổ lỗi cho cô và lật cô lại bằng bàn chân trước đáng sợ của mình.
Ngực của So Hwa bị bàn chân trước của hắn ta đè lên, thở hổn hển nhưng vẫn bình tĩnh liếm sạch cả nước tiểu mà cô đã rỉ ra.
Sau khi cẩn thận vệ làm sạch cơ thể cô, hắn ta ngậm cô vào miệng. Hắn ta cắn không dùng lực để tránh làm cô bị thương. Cô có thể thoát ra nếu vùng vẫy. Tuy nhiên, khi hàm răng sắc nhọn của hắn ta, giống như một cái móc kim loại, chạm vào sau đầu cô, So Hwa đã hoàn mất hết ý chí để làm điều đó.
Vì vậy, con thú lại đi trên con đường núi mòn đó, thong thả bước đi với con cáo trong miệng. Như thể để cô nhận ra tình hình của mình, hắn ta lắc nhẹ miệng như thể vừa lắc cô vừa đi dạo.