BẢN BALLAD CỦA QUÁI VẬT - Chương 2
Chẳng mấy chốc, họ đã đến chân núi, nơi mà ban đầu đã diễn ra trận chiến ác liệt. Hắn đẩy cô vào chiếc lồng đã chuẩn bị sẵn.
Hắn nói rằng bản thân đã đến ngôi làng của loài người và yêu cầu thương gia phương Tây mua một số hàng hóa đặc biệt cho hắn. So Hwa run rẩy trước sự cẩn trọng của hắn.
“Ngay từ ban đầu ngươi đã lên kế hoạch này đúng chứ… từ khi ngươi mua chiếc lồng chim đó ấy?”
“Tất nhiên là không rồi.”
Hắn đóng chiếc lồng chim kêu một tiếng keng rồi bắt đầu biến đổi hình dạng.
Bộ lông bao phủ toàn bộ cơ thể hắn biến mất, và miệng anh ngắn lại. Hai bàn chân trước của hắn, nơi ẩn giấu những móng vuốt ghê rợn, biến thành những ngón tay dài nhợt nhạt của một người đàn ông. Bốn chân giẫm lên mặt đất biến thành đôi chân và cánh tay dài và chắc khỏe.
Giống như một người thú đã được thuần hóa, hắn nhanh chóng có hình dạng hoàn chỉnh của một con người với mái tóc đen và đôi mắt màu nâu. Vầng trán rộng và đôi lông mày đen dày đen nháy trông vô cùng hùng dũng, sống mũi thẳng và xương hàm sắc nét như một thiếu gia của một gia đình quý tộc. Đôi môi đỏ mọng, hơi cong lên của hắn lộ rõ sự kiêu hãnh và đầy hung dữ.
Dù cô đã ngắm hắn từ nhỏ rồi nhưng vẫn thấy hắn rất soái khí.
“Nàng đừng nghĩ đến việc bỏ rơi ta và chạy trốn nữa. Nàng nên biết rằng điều đó sẽ chỉ khiến nàng gặp nguy hiểm thôi.”
Hắn dùng những ngón tay thon dài của mình gõ song sắt nơi cô bị mắc kẹt. So Hwa gầm gừ, nhe răng trước hành vi khó chịu của hắn ta.
Hắn lại chỉ tinh nghịch mỉm cười như thể thấy cô thật đáng yêu và đi về nhà với chiếc lồng chim trong tay.
“Đừng lo. Tất cả những gì nàng phải làm chỉ là sống hạnh phúc với ta thôi.”
Hắn nói với giọng điệu vui vẻ.
“Imugi có một viên ngọc vô cùng linh thiêng. Ngay cả những con quái vật khác loài như chúng ta cũng có thể sinh con với viên ngọc đó.”
Do Hwi thì thầm như thể đang tiết lộ một bí mật.
“Ta sẽ có nó bằng được. Nàng luôn muốn có một đứa con, đúng không?”
“…”
So Hwa cúi người xuống như thể không nghe thấy gì hết. Nhưng đôi tai của cô lại giật giật một cách vô thức. Khi mùa giao phối đến gần, mong muốn gần đây của cô thực sự là có một đứa con.
‘Nhưng không phải với ngươi.’
So Hwa, năm nay đã 100 tuổi, muốn có một đứa con với một con cáo đỏ, giống như cô, chứ không phải một con thú đáng sợ đội lốt người.
“Có vẻ như nàng rất để ý nhỉ. Nàng khiến ta cảm thấy hứng thú đấy.”
Do Hwi nở một nụ cười đầy nguy hiểm.
“Ngươi mù à? Ta không phải là hổ cái!”
“Nhưng nàng là giống cái của ta mà.”
So Hwa im lặng.
“Nàng chính là giống cái của ta.”
Đừng nói nữa. Hắn không phải là kiểu người có thể trò chuyện.
“Tất cả những gì chúng ta cần chính là viên ngọc đó. Khi đó chúng ta sẽ trông giống như một gia đình bình thường rồi.”
Một gia đình bình thường sao? Làm sao hắn có thể thốt ra điều đó khi hắn đã nhốt cô vào lồng chứ? So Hwa khịt mũi tỏ vẻ không tin.
Có lẽ vì khó chịu bởi thái độ vặn vẹo của cô, hắn đột nhiên dừng lại.
“So Hwa à.”
Hắn nhấc chiếc lồng lên, gọi tên cô bằng giọng hơi thấp và nhìn thẳng vào mắt cô. Trước ánh mắt dữ tợn của hắn, So Hwa giật mình và cựa quậy hai chân trước.
“Chúng ta phải giữ lời hứa chứ. Nàng đã đồng ý sống với ta cả đời cơ mà.”
“Ta nói vậy khi nào…”
Khi cô lấy hết can đảm để phản đối, đôi lông mày rậm của hắn nhíu lại. Hắn lắc mạnh chiếc lồng một cách khó chịu. So Hwa giật mình nhảy dựng lên.
“Nàng đã mang ta đi từ khi ta mới sinh ra rồi nuôi dưỡng ta theo ý của nàng. Bây giờ nàng nói bỏ là bỏ sao?
Cô gầm gừ, nhe răng.
“Là ta nuôi ngươi lớn. Vậy đây là cách mà ngươi báo ơn ta sao!”
“Vì thế nên giờ ta đang trả ơn nàng đấy.”
Hắn áp mặt với lồng với đôi mắt giận dữ.
“Ta sẽ thực hiện nguyện vọng của nàng, như ta vẫn làm cho đến giờ, ta sẽ chăm sóc nàng. Nàng còn ý kiến gì sao?”
Grrrr…. Tiếng gầm gừ nghe giống như ảo giác vậy. So Hwa nhanh chóng cụp mắt xuống. Cô lại ướt rồi. Nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt, hắn cau mày không vui.
“Có vẻ như chúng ta không thể làm thế này được. Nàng cứ tiểu đi.”
Mặc dù Sohwa đã phạm phải sai lầm vô cùng xấu hổ, nhưng hắn lại có vẻ tức giận vì cô sợ hắn.
Bàn tay thô ráp của hắn mở vòng sắt của lồng ra. Ngay cả trong cơ thể con người, hắn cũng to lớn như một con thú vậy. Bàn tay hắn tóm lấy So Hwa, người đang cố gắng trốn vào góc.
Mặc dù cô kêu, nhưng hắn vẫn không dừng lại. Hắn lôi So Hwa ra và ném lồng chim đi.
Rầm. Tiếng sắt gãy nghe thật đáng sợ. Theo bản năng, đuôi của So hwa co chặt lại. Hắn không quan tâm, nhấc cô lên ngang tầm mắt mình.
“Nàng mau biến trở lại thành người đi.”
Hắn ra lệnh cho cô nhanh chóng biến thành cơ thể người.
So Hwa lắc đầu dữ dội. Không. Không đời nào. Mặc dù cơ thể người thuận tiện để sống, nhưng đó lại là một bất lợi trong những tình huống khẩn cấp. Và hơn hết, nó bất tiện khi chạy nước rút, điều đó khiến việc trốn thoát trở nên khó khăn hơn.