BẢN BALLAD CỦA QUÁI VẬT - Chương 3
“Nghe lời ta đi.”
Hắn nghiêm nghị cảnh cáo cô.
“Không!”
So Hwa hét toáng lên. Sau đó, hắn túm lấy đuôi cô và lật ngược người cô xuống như thể không còn gì để làm.
“Buông ra! Thả ta ra!”
Cô cào tay hắn bằng chân trước và hét lên vì hành vi thô lỗ không thể tin được của hắn, nhưng hắn vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Hắn thậm chí còn bắt đầu lắc cô sang từ bên này qua bên khác một cách nhẹ nhàng.
So Hwa thấy chóng mặt và cảm thấy cái đuôi quý giá của mình đau như thể sắp rụng luôn rồi, cuối cùng thì cô cũng phải đầu hàng.
Giống như hắn, miệng của So Hwa ngắn lại, và bộ lông bạc sáng bao phủ cơ thể cô hoàn toàn biến mất. Bàn chân trước màu đen của cô biến thành bàn tay mềm mại của phụ nữ, và chân sau của cô biến thành chân người.
Một cô gái mặc váy jeogori* nhẹ nhàng nhìn anh một cách đầy thách thức.
*Phần trên của một bộ hanbok.
“Được chưa? Vừa ý ngươi chưa?!”
“Được rồi. Cảm ơn đã nghe lời ta”
Hắn mỉm cười vui vẻ, như thể thực sự hài lòng, và nắm lấy cổ tay So Hwa.
Keng. Có thứ gì đó lạnh ở cổ tay cô. So Hwa ngạc nhiên.
Cái gì đây? Cô không khỏi bàng hoàng nhìn cổ tay mình. Một chiếc vòng tay dày trên cổ tay cô, và hắn đang cầm sợi xích nối liền với chiếc vòng tay đó.
“Ta định đeo nó vào cổ nàng… nhưng như thế thì nàng đâu còn giống là con người nữa đúng không? Như thế ta sẽ biến thành tên thợ săn mất. – Giống như ta buộc nàng không được rời đi vậy.”
Hắn nhìn So Hwa đang há hốc mồm vì không tin nổi chuyện gì đang xảy ra mà cười tinh quái.
“Quan hệ giữa chúng ta đâu phải như vậy.”
“Nếu không phải như vậy, thì là gì?
Cuộc trò chuyện giữa họ dường như không còn diễn ra theo logic nữa. Từ khi nào mà hắn lại trở nên như vậy?
‘Trước đây, hắn lúc nào cũng tuyệt đối nghe theo lời mình mà…’
Có phải vì hắn cao đến mức chạm tới trần nhà không? Hay vì tay chân hắn to hơn đầu?
“Chúng ta về nhà thôi, So Hwa. Trước khi đến chu kỳ động dục tiếp theo, ta hứa sẽ tặng nàng một kỷ vật hôn nhân. Ta hứa.”
Hắn trìu mến ôm vai cô và bước tới, đưa ra những kỷ vật mà không ai yêu cầu.
“Mận, mơ, anh đào, ếch, chim sẻ… Từ giờ trở đi, ta cũng chỉ ăn những gì nàng thích thôi. Ta sẽ lo hết việc dọn dẹp và giặt giũ. Ờ thì, mặc dù giờ ta cũng đã làm những việc đó rồi, nhưng từ giờ ta sẽ cố gắng làm thật tốt. Vậy nên, nàng nên giữ ta lại và sống cùng ta, đúng chứ?”
“…”
“Nhìn xem. Nàng lại không nói gì nữa rồi. Nếu nàng cứ thế thì ta sẽ trói nàng ở nhà đấy.”
“Đối với nàng ta là gì vậy…”
“Đừng lo. Ta chắc chắn sẽ khiến nàng hạnh phúc. Ta hứa.”
Hắn ngừng nói rồi quỳ xuống đất như để chứng minh sự quyết tâm của mình.
“So Hwa à, nàng chỉ thuộc về mình ta thôi. Nàng biết mà.”
Hắn đưa tay cô lên mặt mình rồi bắt đầu cọ xát mặt hắn vào bụng dưới của cô giống như hành động của một con thú hay làm.
“Làm ơn đừng bỏ rơi ta mà… Ta sẽ cố gắng làm thật tốt. Ta sẽ cố gắng hết sức mà. Được không? Làm ơn hãy cho ta ở bên cạnh nàng đi mà.”
Ánh mắt van nài cầu xin của hắn đã trở nên dữ tợn khi So Hwa không trả lời.
Đôi mắt nâu của hắn dần chuyển sang màu vàng.
“Nàng sẽ không bỏ ta phải không?”
“…”
Đôi mắt của con hổ sáng lên. Ánh mắt đó đặc biệt đáng sợ vào giữa đêm như thế này.
Cuối cùng So Hwa cũng bị khuất phục trước sự đe dọa của hắn và gật đầu. Sau đó, hắn mỉm cười rạng rỡ rồi ôm chặt lấy cô.
“Cảm ơn nàng. Nếu nàng lại bỏ rơi ta, ta thực sự không biết sống sao nữa”
Nghe nào khác, ‘Ta sẽ thịt nàng rồi chết.’ đâu chứ, So Hwa nuốt nước bọt.
“Chúng ta hãy có một đứa con rồi cùng nhau sống thật hạnh phúc. Cả đời nhé.”
“…”
Những lời đó bám lấy cô ấy như một thứ nghiệp chướng, luẩn quẩn trong đầu cô ấy như một lời tiên tri vậy.
02.Nhặt vì nó dễ thương
So Hwa sinh ra là một con cáo với thân trắng đuôi đen. Cô có mười một anh chị em. Điều này là do cha mẹ họ ‘thụ thai thuần chủng’, giống như loài thú, chứ không phải con người.
Tuy nhiên, cha mẹ của So Hwa không thể chăm sóc cả mười một đứa con. Không giống như gia đình cáo đỏ của mình, So Hwa có kích thước nhỏ bé và màu lông kỳ lạ, cô đã phải rời khỏi lãnh thổ của bầy đàn từ khi còn nhỏ.
Lúc đó, cô không hiểu tại sao bản thân phải rời xa cha mẹ yêu dấu và những người anh chị em của mình. Nhưng sau khi lớn lên, cô đã dần nhận ra. Chính bầy đàn đã bỏ rơi cô.
Vì vậy, cô đã lang thang một mình và cuối cùng định cư tại Núi I Hwang. Đó là một ngôi làng của con người nằm sâu dưới sườn núi, nhưng nơi đây rất yên tĩnh vì có rất ít người đến ngọn núi ngoại trừ một người giữ mộ già.
Vào một buổi sáng, khi đang hái thức ăn, như trái cây, trứng chim, và ếch, trên bầu trời trong xanh có một con diều đen đang bay lượn. Hôm đó, So Hwa tìm thấy một con vật màu đen sắp chết vì bị diều hâu săn đuổi.
Có một chút màu nâu lẫn trong bộ lông của con vật đó; trông nó không dễ thương bằng mèo, nhưng lại quá đáng yêu để gọi là quái vật.