BẠN TRAI ĂN BÁM VÀ CÔ NÀNG TRÀ XANH - Chương 2
2
Cố Tương nghe là tôi, khựng lại một lúc rồi khẽ cười:
“Hóa ra là chị à, trước đây em còn bảo với anh ấy, sao chị bận thế, không có thời gian đi cùng Quyển Quyển và anh ấy, làm em cũng không có cơ hội gặp.”
Trong lời nói rõ ràng mang theo sự khiêu khích.
Tôi không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Tường, thấy rõ sự bối rối và lảng tránh trong mắt anh.
“Nhưng chị chắc cũng không có thời gian lo mấy chuyện này, dù sao cũng đâu phải xài tiền của mình, chị chỉ việc hưởng thụ là được rồi.”
“Em thật sự rất ngưỡng mộ chị, nếu em cũng có bạn trai như anh ấy, tiêu tiền vì chị không chớp mắt.”
Lời cô ta nói quá rõ ràng, tôi muốn giả vờ không hiểu cũng không được.
Tôi cười lạnh, giọng đầy khinh bỉ:
“Sao? Cô nghĩ tôi là bình hoa sống nhờ Trương Tường à?”
“Không phải đâu…”
Trương Tường lập tức phản đối.
Nhưng vừa mở miệng đã bị tôi giơ tay chặn lại, anh ta cũng không dám nói tiếp.
Còn giọng nói trong điện thoại thì liên tục vang lên:
“Nghe nói chị rất mạnh mẽ, giờ nhìn thấy đúng là như vậy, chắc đây là lý do anh ấy thấy mệt mỏi khi ở bên chị?”
“Chị à, để em nói nhé, phụ nữ vẫn nên dịu dàng biết điều một chút, đừng quá độc lập, dù sao cuối cùng phụ nữ chúng ta cũng phải dựa vào đàn ông mà?”
Tôi không đồng tình với suy nghĩ của cô ta, nên nói thẳng:
“Cô một tiếng anh, một tiếng chị, cô nghĩ mình có thể diện lắm sao? Cô nghĩ mình lấy tư cách gì để nói chuyện với tôi? Chủ cửa hàng thú cưng? Người bán mèo? Hay là tri kỷ của Trương Tường? Khi nào thân phận cô có thể công khai, hãy đến nói chuyện với tôi.”
Lời tôi sắc bén, khiến đối phương chỉ có thể hét lên mấy tiếng “Cô”.
“Hừ, cô nói giỏi thì sao, nói là độc lập, thực tế chẳng phải vẫn xài tiền của anh ấy.”
——
Tôi nheo mắt nhìn Trương Tường, lạnh lùng không che giấu.
“Tôi đã từng xài tiền của anh lúc nào?”
Trương Tường né tránh ánh mắt, nhỏ giọng:
“Có mà, vào ngày Valentine năm ngoái, anh đã mua cho em… chiếc xe đó.”
Giọng anh ta đầy sự chột dạ, khiến tôi phải lắng nghe một lúc mới nhận ra.
Cuối cùng, tôi mới nhớ ra.
Trương Tường quả thực đã mua cho tôi một chiếc xe, nhưng đó chỉ là một chiếc xe tầm vài vạn tệ không có thương hiệu.
Sau đó, vì không chịu nổi, tôi đã cho anh ta mượn chiếc Audi A6 mà tôi đang bỏ không.
Chiếc xe vài vạn lập tức trở thành chiếc xe vài chục vạn, ngay cả thị trường chứng khoán cũng không tăng nhanh như vậy.
Thế mà theo lời anh ta, đó lại trở thành món quà lớn anh ta tặng tôi.
Tôi chỉ cảm thấy buồn cười.
“Vậy cũng gọi là xe à? Đống rác trong tầng hầm của tôi còn đắt hơn nó.”
Lời mỉa mai vừa thốt ra, sắc mặt Trương Tường liền trở nên khó coi.
“Lâm Như!”
Anh không nhịn được mà hét tên tôi, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lùng của tôi, anh lại nuốt trở vào.
“Anh à, anh cũng đang ở đó à?”
Tiếng của Trương Tường đã lọt vào tai Cố Tương, giọng điệu cô ta lập tức thay đổi.
“Anh à, anh đừng để ý, em chỉ là không quen nhìn chị như vậy, dựa dẫm vào anh mà còn muốn tỏ thái độ với anh.”
“Anh rõ ràng là một người đàn ông rất thành công rồi, mà chị lại không biết quý trọng anh, em thật sự thấy đau lòng.”
“Anh à, mỗi ngày anh đều cố gắng kiếm tiền, về nhà lại phải chịu đựng ánh mắt lạnh lùng. Nếu là em, em sẽ đưa hết tiền mình kiếm được cho anh, đàn ông phải ra ngoài làm nên sự nghiệp, thế mới là đàn ông thực thụ chứ.”