Bên Ấy Em Có Lạnh Không - Chương 1
Tôi vốn là một cô gái bình thường, bình thường đến không thể bình thường hơn.
Không có gia thế hiển hách, không có nhan sắc rung động lòng người.
Dòng máu đang chảy trong người tôi là dòng máu của người con đất Việt. Một dòng máu giản dị nhưng cao cả.
Nhưng bánh xe vận mệnh xoay vòng, vô tình lại cán trúng tôi.
Tôi – Nguyễn Thùy Trang, năm nay hai mươi hai tuổi. Vừa xuất khẩu lao động trái phép được ba tháng, hiện đang làm phục vụ cho một quán cà phê tại Los Angeles, tiểu bang California, Mỹ.
Hôm nay là một ngày thời tiết tương đối xấu, bang California bước vào mùa mưa, những trận mưa tầm tã không ngừng quấy nhiễu cuộc sống của mỗi người dân nơi đây.
Trang bước những bước chậm rãi về phía trước, những hạt mưa nặng trĩu kế tiếp nhau đè nên chiếc ô trong suốt, làm nên những mảng mờ mịt.
Mưa trắng xoá cả một vùng trời, làm cho cảnh vật xung quanh nhạt phần sặc sỡ.
Bây giờ là bốn giờ chiều, ở Việt Nam đang là một giờ sáng. Chênh lệch múi giờ ở đây với quê hương thân thương làm cô đau đầu, cả tháng rồi vẫn chưa nhìn thấy người thân.
Cô gái nhỏ đột nhiên chạnh lòng, cái lạnh từ những cơn mưa mang lại càng làm cô lạc lõng.
Sao cô lại chọn một nơi xa thế này để dừng chân kia chứ?
Một miền đất hứa quá xa quê hương thật chẳng mấy lý tưởng.
Trang đưa tay sờ lên những tầm kính bên cạnh, đôi mắt vô định, lòng cô tràn ngập những suy nghĩ mông lung.
Được một lúc thì mưa càng dữ dội, nước mưa lạnh lẽo thâm nhập vào da thịt làm cô bất giác rùng mình.
Bỗng…
Một bàn tay to lớn túm lấy cô, lôi vào một con hẻm ẩm thấp.
Nước mưa vẫn rơi xối xả, làm tê cứng từng tấc da thịt không được bảo hộ.
Cô điên cuồng gào thét, cô muốn chống cự, nhưng lại bất lực. Nước mắt cô hoà vào dòng nước trắng xoá.
Tấm lưng cô đông cứng lại, nước mưa mơn trớn từng tấc da thịt.
Cơ thể bị xé rách, dị vật to lớn thâm nhập vào trong cô.
Cô chết lặng, gương mặt trắng bệch thiếu sắc, đôi mắt mở lớn đầy kinh hãi, đầu óc cô trống rỗng. Cảm giác đau đớn tột độ dày vò thân thể, nhưng thanh âm vẫn tắc nghẽn nơi cổ họng.
Đau… đau quá, đau đến không tả được.
Ước gì, tất cả chỉ là một cơn ác mộng… tỉnh lại thì sẽ không sao.
Nhưng hiện thực tàn khốc, cô quả thực… đang bị hãm hiếp, bởi một người đàn ông xa lạ, bằng cách thô bạo nhất.
°°°°
Một chàng trai tuấn tú quần áo ướt sũng, trên tay bế cô gái nhỏ đang mê man bất tỉnh. Quần áo hai người đều xộc xệch, cô gái càng đặc biệt thảm hại. Từng mảng bầm tím lớn nổi bật trên làn da trắng nõn, đôi chân thon dài không được bao bọc kĩ càng thấp thoáng những dấu tay to lớn.
Các y tá bác sĩ dẫu nhìn thấy vậy cũng chỉ cúi đầu làm ngờ. Họ biết cô ấy đang xảy ra chuyện gì, nhưng người đàn ông này cơ bản không động được.
Từ trên người chàng trai tràn ra khí lạnh thấu xương, đôi mắt anh ta đỏ ngầu những tia máu, môi mỏng mím chặt vì tức giận.
Anh ta bỏ cô lại rồi mau chóng rời đi…
Trang vì dầm mưa quá lâu mà cảm nặng, mê man suốt một tuần mới tỉnh.
°°°°
Cô gái nhỏ nhọc nhằn nâng lên hai hàng mi mắt, gương mặt hốc hác vì thiếu chất.
Cảnh vật đầu tiên đập vào mặt cô là một màu trắng xoá, mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt ve vẩn nơi cánh mũi, nhìn xuống dưới thì thấy ống dẫn truyền được cắm vào tay cô.
Cô mơ hồ lục lọi trí nhớ, lý do tại sao mình xuất hiện ở nơi này…
Những kí ức đau đớn ùa về như một thước phim quay chậm. Cô gái nhỏ mặt mày biến sắc, biểu tình thống khổ chiếm lấy gương mặt cô.
Cô cắn môi ngăn cho nước mắt chảy xuống, cơ thể đau đớn như bị mất đi một phần cơ thể càng thúc giục bản năng sợ hãi.
Nó nói… cô phải mau chạy đi.
Cô phải chạy, chạy thật nhanh…
Rõ ràng, cô đang lựa chọn chối bỏ sự thực.
Trang yếu ớt bước xuống giường, rút kim tiêm ra khỏi người. Nhưng bước chân cô không vững, vừa đặt chân xuống giường cơ thể đã mềm nhũn. Cô ngã khuỵu vì kiệt sức.
Những người bên ngoài cửa cũng bị tiếng động thu hút, ba chân bốn cẳng chạy vào phòng bệnh. Mỗi người mang một biểu hiện, không ai giống ai, nhưng nhìn chung đều có nét lo lắng.
Người đầu tiên bước vào phòng là một người đàn ông có đôi đồng tử màu xanh sẫm, anh ta ăn mặc rất thoải mái, gương mặt vô cùng tuấn mĩ, ngũ quan hài hoà, đường nét cương trực.
Theo sau là năm sáu người nữa, hai trong số đó là người của bệnh viện, còn lại hình như là người nhà của chàng trai này.
Tất cả đều tụ hội đầy đủ.
Diệp Hàng Thành đưa tay đỡ lấy tay cô, nhưng cô gái nhỏ vô cùng hoảng sợ ngay lập tức hất tay anh ra.
Trông cô như một con nhím xù lông, dốc sức bảo vệ bản thân.
Đáy mắt chàng trai hiện lên nét dằn mặt, nhưng rất nhanh tan biến.
Người phụ nữ trung niên có vẻ ngoài trang nhã, giọng nói vô cùng dịu dàng, lịch sự chào hỏi:
“Chào cháu… Ta là Vianlent. Hiện tại sức khoẻ của cháu không tốt, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn, đợi cháu ổn định một chút, ta có chuyện muốn bàn với cháu!”
Đằng sau bà là một người đàn ông lạnh lùng, không biết tại sao, cô cảm thấy rất sợ hãi người đàn ông này.
Mắt thấy cô gái dùng ánh mắt đề phòng cùng sợ hãi nhìn mình, thân thể còn bất giác vừa run rẩy vừa từ từ lùi về phía sau, Diệp Quân Minh có chút bất mãn, biểu tình nheo lại ấn đường.
Diệp Hàng Thành cũng mau chóng nhận ra điều đó, nhưng cũng chỉ bặm chặt môi im lặng.
Căn phòng im lặng như tờ, mọi người đều bất động, chỉ có tiếng “tích tắc” báo hiệu thời gian không ngừng trôi qua.
Sau cũng vẫn là Diệp Lan Diên phá vỡ đầu không khí ngượng ngùng. Cô út nhà họ Diệp một tay gãi gãi đầu, vừa ấp úng nói:
“Mọi người, chúng ta có phải nên đỡ cô ấy dậy không?”
Hàng Thành như vừa được nên dây cót, cuối cùng cũng có phản ứng lại. Anh lúng túng nói với cô:
“Sàn nhà lạnh lắm, cô gái à!”
Căn bản không biết xưng hô với cô thế nào…
Mặc dù nhà họ đã sớm biết cô là người nhập cảnh trái phép từ một đất nước phương Đông đến. Cũng thừa biết lý lịch của cô ra sao.
Nhưng vẫn rất khó xưng hô. Tuy họ là đều là con lai, nhưng một dòng máu đang chảy trong người họ một nửa là của Trung Hoa, vì vậy họ có tên cũng biết cách giao tiếp với người Trung Quốc. Trớ trêu thay, cô lại là người Việt Nam.
Hàng Thành cảm thấy Tiếng Anh có vẻ không có tác dụng, bèn chuyển sang nói tiếng Trung:
“Cô gái, dưới đây không ngồi được đâu.”
Vô tình đụng trúng tay cô.
Trang như thể bị điện giật, lớn tiếng thét lên:
“Anh tránh ra, tất cả các người tránh ra!”
“Tất cả các người mau biến đi!”
Tất nhiên, những lúc như thế này, con người sẽ theo bản năng dùng tiếng mẹ đẻ.
Quân Minh đứng bên cạnh cũng không thể nhịn được nữa, kiêu ngạo nhìn cô gái đang ngồi bệt xuống đất, cất cao giọng:
“Cô ta nói chúng ta biến đi, thật bất lịch sự.”
Đôi mắt cô gái nhỏ long lanh những hạt nước mắt, khoé mắt cô đỏ nên, Trang cất giọng nghẹn ngào, lưu loát dùng tiếng Anh làm người ta ả khẩu:
“Tôi bất lịch sự, anh cầm thú!”
Hiển nhiên cô đã nhận định người đàn ông này đã làm nhục cô.
Cô như con thú hoang nhao về phía anh, điên cuồng đập vào lồng ngực của chàng trai nọ.
Hàng Thành phía sau nhìn những giọt nước mắt rơi lã chã của cô, môi băm chặt đến rướm máu.
°°°°
Sau một hồi mất kiểm soát thì Trang cũng miễn cưỡng trấn tĩnh lại, cô gái nhỏ ngồi thẫn thờ trên giường bệnh, khoé mắt vẫn còn nhưng giọt nước trong suốt đọng lại.
Cô cứ ngồi im lặng như thế, một tiếng, hai tiếng, cho đến khi màn đêm thức tỉnh.
Trang ngước đôi mắt vô thần nên trần nhà, trần nhà được sơn trắng đơn điệu, tẻ nhạt.
Chẳng biết vô tình hay cố ý, cô đột nhiên chú ý tới một bóng lưng rộng lớn ngoài cửa.
Hoá ra bọn họ vẫn chưa rời đi…
Hàng Thành là người đầu tiên phát hiện ra ánh nhìn của cô, anh rời đi trong im lặng, tránh mọi người bị đánh thức.
Một nhà năm người, đều vì chuyện này mà túc trực ở đây.
Chàng trai khẽ khàng mở cửa, chậm rãi tiến gần cô gái với mái tóc rối bù, gương mặt hốc hác đầy thảm hại.
Hàng Thành là người gặp trở ngại về giao tiếp, chính xác thì anh bị chẩn đoán là tự kỷ từ khi còn rất nhỏ.
Nhưng không biết tại sao, anh luôn muốn dỗ dành cô gái này.
Anh khờ khạo nhìn cô, chớp chớp đôi mắt to tròn, nói:
“Em… em không ăn cơm sao?”
Vừa nói vừa liếc nhìn thức ăn dù đã nguội ngắt vẫn không hao tổn dù một miếng.
Trang cất giọng lạnh lùng, cô dùng tiếng Anh để nói một từ, một từ độc nhất vô nhị:
“Đi!”
Hàng Thành hiểu rõ ý của cô, nhưng xuất phát từ thâm tâm khao khát bù đắp. Chàng trai lần mò túi quần, lôi ra một cái kẹo socola nguyên chất.
Vừa đưa cho cô vừa nói:
“Em ăn đi,… kẹo có hạnh nhân đó.”
Cô gái vẫn ngồi im bất động, phảng phất như người đàn ông cao lớn trước mặt là vô hình.
Hàng Thành vẫn tiếp tục dỗ dành cô một cách vụng về:
“Em… em đừng buồn nữa, anh sẽ chịu trách nhiệm với em mà!”
Trang chết sững người, từ từ ngước lên nhìn anh. Cô chấp vấn anh:
“Là anh làm sao?”
Hàng Thành lúng túng nhìn cô, anh nói:
“Không phải… nhưng anh sẽ thay em trai anh chịu trách nhiệm!”
Quả thực giọng của chàng trai này vô cũng trầm ấm, từ tính, nhưng dẫu có hay cỡ nào thì giờ phút này cô cũng chẳng nghe lọt tai.
Cô lạnh lùng nói với anh:
“Không cần… Tôi không cần người khác thương hại.”
Giọng nói lạnh lùng vô tình văng vẳng trong không khí. Nhưng đây vốn không phải giọng nói của cô, là giọng của lớp vỏ băng giá lạnh lùng mà cô tạo ra hòng che đậy nỗi đau cả tinh thần lẫn thể xác mà cô đang phải gánh chịu.
Không gian chẳng biết đã mấy lần chìm vào im lặng, lại tiếp tục lặng im.
Chàng trai bất lực không biết làm sao, bèn rút trong túi ra một lọ nước hoa nho nhỏ, dùng nó xịt vào khoảng không quanh cô.
Rất nhanh, mí mắt cô nặng trĩu, dần dần khép chặt…
Trong mơ hồ, cô nghe thấy rất nhiều giọng nói văng vẳng bên tai.
Họ nói về đứa bé, con cô…