Bên Ấy Em Có Lạnh Không - Chương 28
19. Tình Cảm Không Ai Hồi Đáp
“Sao em không yêu anh?”
“Diệp thiếu, em yêu anh mà…”
Cô gái thân hình nóng bỏng, hệt như rắn nước bám chặt lấy thân thể cường tráng của người đàn ông nọ.
Diệp Quân Minh đương trong cơn say, ánh mắt mê ly nhìn người con gái trước mặt, bật cười thành tiếng.
Quân Minh khẽ vuốt ve khuôn mặt cô gái nhỏ, giọng nói tuy ngà ngà say vẫn có phần châm chọc:
“Một con điếm như cô, không có tư cách mạo danh cô ấy!”
Nói xong thẳng bước rời đi, để lại cô ả uất tím tái mặt mũi.
Quán bar Sắc Dục,
Nơi chứng kiến mọi mặt trái bẩn thỉu của giới doanh nhân thành đạt, chứng kiến sự sa ngã hiếm ai được diện kiến.
Dưới sảnh rượu, một đám doanh nhân ăn mặc đường hoàng nở nụ cười dâm tà nhìn cô gái thanh thuần xinh đẹp, hệt như một con thỏ non mềm mại, nhu mì.
Quân Minh loạng choạng bước từng bước, mỗi lời anh đi tới thanh âm náo nhiệt đều tắt ngấm.
Bây giờ Diệp Quân Minh anh, không thứ gì là không có…
Đáng tiếc…lại không có cô.
Ưu Nhã đôi mắt long lanh nước, mặt tái mét lại. Sợ hãi nhìn mấy người đàn ông đôi mắt hau háu dục vọng vây quanh cô.
Cô tới tìm Diệp Quân Minh, nhưng không may lại trở thành món đồ chơi thú vị cho đám đàn ông dâm dục này…
Quân Minh đầu óc chếnh choáng, lướt ngang qua chỗ cô. Hình ảnh nữ nhân mơ hồ thân thuộc khiến anh híp mắt lại, muốn nhìn cô cho thật rõ…
Bỏ đi, là ai cũng được…nếu anh cảm thấy quen mắt, cũng không tiếc gì một câu nói để giúp ả:
“Người của tôi, lũ các người cũng dám đụng?”
Đám người kia nghe thấy thế thì sợ mất mật, chỉ biết câm như hến mà rời đi.
Ưu Nhã vui mừng khôn xiết, mau chóng đến bên anh. Đôi mắt vẫn phủ một lớp sương mỏng.
“Quân Minh,…”
“Cô là ai? Sao lại biết tên tôi?”
Quân Minh nghe thấy cô gọi mình thì hơi giật mình, thanh âm ngọt ngào khiến anh nhớ nhung suốt bao đêm dài, cô gái này vậy mà đơn giản thốt ra…
À…phải rồi, giờ thì còn ai không biết anh chứ?
Ưu Nhã đôi mắt khẽ điểm nét ưu thương, giọng cô thoáng buồn:
“Em là Ưu Nhã…”
Quân Minh khẽ ồ một cái nhàn nhạt.
Hai người cứ thế sóng vai bước đi, Quân Minh dồn toàn bộ sức nặng vào cơ thể cô gái nhỏ, mặc cô ôm lấy cánh tay mình.
Trong miệng không ngừng lẩm bẩm một cái tên…
Càng khiến cho cô đau lòng…
°°°°
Trước mắt anh mở ra một khoảng không trắng xoá, một bóng lưng mảnh dẻ hiện ra đầy thân thuộc.
Cô gái với mái tóc đen tuyền ấy, chậm rãi quay đầu. Gương mặt vẫn như cũ, xinh xắn đáng yêu không nhuốm chút bụi trần, cô còn dắt tay một bé gái bụ bẫm.
À…cũng được bốn năm rồi chứ nhỉ?
Đôi đồng tử hấp háy ý cười, thanh âm ngọt ngào văng vẳng bên tai anh:
“Quân Minh, sao anh không tới thăm em?”
Quân Minh trầm mặc, nhàn nhạt kéo lên khoé miệng:
“Tại sao anh phải tới thăm em?”
“…em nhớ anh!”
“Nhớ anh? Chỉ vì em nhớ anh, anh liền phải tới bên em?”
Hắn bỗng chốc trở lên tức giận, điên loạn…hắn gào vào mặt cô:
“Nguyễn Thùy Trang, em thật ích kỷ! Tại sao không yêu anh? Tại sao không cho anh bên em lần cuối? Tại sao lại không cho phép anh rơi lệ? Tại sao…tại sao lại không tới bên anh lúc anh cần…”
“Anh thực sự nhớ em…”
“Tại sao…lại rời xa anh?…”
Giờ phút này, hắn thật sự muốn phát điên, hắn muốn hận cô đến vô cùng…nhưng rốt cuộc lại không thể…
Đôi mắt cô gái không hấp háy ý cười nữa, nó rướm lệ, cô nghẹn ngào nói trong nước mắt:
“Em xin lỗi anh…em biết, mình rất tàn nhẫn…”
Rồi quay lưng bước đi…
“Trang, ai cho phép em rời đi…”
Hắn gào lên điên dại, đánh thức hắn từ cơn ác mộng. Lưng áo hắn ướt đẫm, nhưng lại chẳng mảy may để ý.
Hắn cười, giữa đêm đen cười lên sự bi thương và trống trải…
Hắn ghét cô…vô cùng ghét cô…
°°°°
“Quân Minh, có thể tới chỗ này một lát không?”
Thanh âm Ưu Nhã vang lên đầy kiên định. Đáp lại là một lời nói thập phần lãnh đạm:
“Tôi không rảnh!”
“Em có chuyện rất quan trọng…muốn nói với anh!”
“Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại ư?”
“Không thể!”
Quân Minh bị sự kiên định của cô lung lay, thở dài ghét bỏ tới điểm hẹn.
Hôm nay, là ngày gì nhỉ?
Tới nơi không khí vô cùng ảm đạm, bấy giờ đã là giữa thu, thời điểm thời tiết hơi se se lạnh, không khí nồm ẩm cùng những màn sương làm cho bước đường mờ mờ tỏ tỏ.
Không biết từ lúc nào…
Ngay khi nhìn thấy nấm mộ nhô cao ấy, thân thể hắn chẳng thể tự chủ mà hướng về đó.
Quân Minh ngơ ngác nhìn gương mặt cô gái trong bia mộ, vậy mà hoàn toàn trùng khớp với gương mặt hắn hằng nhớ mong.
Con người hiện lên nét điên dại, hắn siết chặt bó hồng trắng trong tay, thanh âm khàn khàn thống khổ:
“Trang…”
Rồi điên cuồng dập nát bó hồng trắng, những cánh hoa tả tơi rơi trên nền đất, đau đớn như hắn lúc này…
Hắn thật sự rất đau…rất đau.
Hắn muốn phát tiết!
Quân Minh gào lên, tựa hồ muốn mang tất cả bi thống suốt mấy năm qua nói ra sạch…
“Nguyễn Thùy Trang, ai cho phép em rời bỏ anh?”
“Em nợ anh nhiều như vậy…vậy mà một lời liền mất dạng!”
“Em coi anh là gì?”
“Là thứ cho em lợi dụng sao?”
Nước mắt lăn dài trên gương mặt cương nghị của hắn…sau bao năm, cuối cùng hắn đã có thể rơi ra giọt nước mắt ấy.
Cũng như trút bỏ tâm tư này…
Quân Minh điên cuồng gào khóc, đôi mắt vò nát mái tóc đen nhánh…
Hắn yêu cô như vậy, tại sao cô lại chẳng thể thương xót hắn lấy một lần?
Tại sao, tại sao chứ?
Ưu Nhã phía xa một tay che miệng, khóc không thành tiếng…
Nhưng lúc này…ngăn cản là điều không nên nhất…
Trong mờ hồ, Quân Minh nhìn thấy bóng dáng cô gái nhỏ trong màn sương.
Cô nở một nụ cười ngọt ngào, rồi chậm rãi tiến về phía anh…Anh mơ màng cảm nhận cái ôm từ cô gái ấy…
Thanh âm ngọt ngào, an ủi:
“Quân Minh, nếu có kiếp sau…em sẽ toàn tâm toàn ý yêu anh…”
Hết ngoại chuyện!
#DTrang
P/s: sau bao nhiêu ngày thì mình cũng thực hiện được lời hứa rồi đây, thôi thì tốt bụng một lần cho các ổng bả đỡ khổᕙ(⇀‸↼‶)ᕗ