Có Bệnh Là Phải Trị - Chương 2
4.
Ngày hôm sau, tôi nhặt những mảnh vụn từ thùng rác, chỉ mất hơn chục phút tôi đã ghép được dòng kết quả “ung thư trực tràng giai đoạn đầu”.
Tìm kiếm trên mạng hơn nửa ngày, đây không phải là căn bệnh quá nghiêm trọng nên nền y học nước nhà có thể chữa khỏi. Hơn nữa bệnh của tôi cũng không cần đến mười mấy vạn mới có thể chữa.
Tôn Văn Nhạc, anh ta chỉ đơn thuần muốn tôi chết mà thôi! Suy nghĩ này làm lòng tôi rét buốt.
Cũng may mà tôi phát hiện sớm, nếu không tôi sẽ ngốc nghếch bán nhà để chữa bệnh cho anh ta.
Tôi đến bệnh viện tỉnh đăng ký khám chuyên gia để kiểm tra lại cơ thể. Sau khi có được câu trả lời xác định, tôi liền hẹn trước với chuyên gia để phẫu thuật.
Tôi mua một đống thuốc lá, rượu bia về, còn có nước ngọt có ga mà anh ta thích nhất.
Tôn Văn Nhạc cười không khép được miệng: “Vợ ơi, sao tự nhiên em lại tốt với anh thế?”
Tôi híp mắt đáp lời: “Học hỏi từ bạn bè, chồng là trụ cột trong nhà, nên vợ phải đáp ứng những yêu cầu nhỏ này của anh, gia đình hòa thuận thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp!”
Tôn Văn Nhạc kéo tôi vào phòng khách, trên bàn trà bày đầy đồ ăn vặt, toàn là sản phẩm công nghệ cao.
Kể từ khi học cách đọc bảng thành phần, tôi ít khi ăn những thứ này.
Tôn Văn Nhạc ôm tôi vào lòng: “Vợ, đây là những món tự tay anh chọn cho em, đều là những món em thích hết đó.”
Tôi cười mỉa. Anh ta muốn tôi chết sớm đến vậy sao?
Tôi véo một cái vào đùi cố nhịn lại kích động muốn đánh người, nũng nịu nói với anh ta: “Đàn ông có mùi thuốc lá thì càng ngày càng dễ ngửi.”
5.
Trong phòng khách, Tôn Văn Nhạc xem bóng đá, hút thuốc, uống rượu, ăn chân gà rút xương mà tôi đã chọn từ trong đống đồ ăn vặt anh ta mang về.
Anh ta muốn tôi cùng hút thuốc với anh ta, tôi cười nói phải tăng ca, rồi vào phòng làm việc viết kế hoạch.
Mấy ngày sau, nhà đột nhiên bắt đầu thay đổi đồ đạc.
Tôi nghi hoặc nhìn Tôn Văn Nhạc.
Anh ta cười dịu dàng: “Trước đây em chê tủ quần áo quá nhỏ mà? Anh đổi cho em cái lớn hơn, cái cũ để anh đựng quần áo.”
Ôi, thật là một người đàn ông của gia đình, thật là một người chồng tốt thương vợ.
Tiếp theo là ghế sofa, bàn ăn, tủ sách, cái gì có thể thay đổi đều được thay đổi hết. Tôi biết căn nhà này không thể tiếp tục ở được nữa, nhìn là biết hành động của Tôn Văn Nhạc không có ý tốt.
Vừa hay ca phẫu thuật đặt lịch hẹn vào ngày kia, tôi cười nói với anh ta tôi đi công tác Thượng Hải nửa tháng, còn chuyển cho anh ta năm nghìn tệ để anh ta tìm bạn bè uống rượu bảo vệ tình cảm.
Nhìn vẻ mặt tiếc nuối của Tôn Văn Nhạc, tôi suýt chút nữa không nhịn được tát cho anh ta mấy cái.
Thôi, ai cần so đo với người chết nhiều vậy chứ!
Tôi xách vali về nhà mẹ đẻ.
Sau khi kể cho bố mẹ nghe tất cả mọi chuyện, tôi còn tưởng phải tốn chút công sức mới khiến họ tin.
Bởi vì Tôn Văn Nhạc vẫn luôn đóng kịch rất tốt.
Bố tôi thở phì phò lao vào nhà bếp, cầm dao phay định đi ra ngoài. Cũng may tôi và mẹ kịp thời giữ chặt lại.
Tôi giật lấy con dao: “Bố, bố bình tĩnh một chút, bác sĩ nói anh ta sống không quá nửa năm. Bây giờ có thuốc lá và rượu của con hỗ trợ, biết đâu có thể đi nhanh hơn.”
Bố thở dài nặng nề.
6.
Tôi viết di chúc trước rồi mới đến bệnh viện, lỡ như xảy ra chuyện thì tất cả tài sản đều thuộc về bố mẹ tôi.
Còn Tôn Văn Nhạc, anh ta đừng hòng chiếm một đồng một cắc nào của Viên Hân Hân này.
Có gia đình bên cạnh, tôi được đưa vào phòng phẫu thuật.
Khi tỉnh dậy, mẹ tôi đang canh giữ bên giường.
Bà cười nói: “Hân Hân, phẫu thuật rất thành công, vài ngày nữa là con có thể xuất viện rồi.”
Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ca phẫu thuật này chỉ tốn hơn năm vạn, chi phí sau này cũng không nhiều, nhưng chồng tôi không muốn chữa trị mà anh ta muốn tôi chết, còn muốn cưới một cô vợ trẻ dịu dàng khác.
Ngày xuất viện, tôi nhận được điện thoại của Tôn Văn Nhạc.
“Vợ ơi, cơ thể anh khó chịu quá, bao giờ em về?”
Ung thư dạ dày giai đoạn cuối thì cũng nên khó chịu rồi.
Trước đây anh ta thích hút thuốc uống rượu, thỉnh thoảng không khỏe cũng chỉ cảm thấy là do uống nhiều khiến anh ta tê liệt thần kinh.
Lần này không biết anh ta có phát hiện ra không?
Tôi ngồi trên xe, nhìn lên bầu trời: “Anh ở đâu? Nghiêm trọng không?”
“Anh đang ở bệnh viện, bố em ở cạnh anh này.” Người đàn ông yếu ớt nói. Tôi ngẩng đầu nhìn mẹ, vừa rồi bà nói bố có việc ở công ty, tối mới về.
Chuyện này có gì đó hơi lạ…
Tôi nói qua loa vài câu rồi cúp máy.
Mẹ tôi sờ mũi, hùng hồn nói: “Bố con tức giận, mấy ngày nay đều uống rượu với nó!”
“Không được đánh người, uống chút rượu thì có sao?”