Có Bệnh Là Phải Trị - Chương 3
7.
Tôi còn có thể sao nữa.
Với tính cách của bố tôi, đây được coi là nhẹ nhàng rồi. Chỉ cần không trực tiếp động thủ, cách uống rượu này cũng khá hay, chỉ là tuổi bố đã cao, không thể uống quá nhiều rượu.
Nửa đêm, tôi và mẹ tôi tắt đèn, ngồi trong phòng khách cắn hạt dưa xem phim truyền hình. Bố tôi nhẹ nhàng mở cửa bước vào nhà.
Vừa vào đến nơi, ông giật mình.
Bố tôi vỗ ngực: “Đêm hôm khuya khoắt, sao hai người còn chưa đi ngủ?”
“Hân Hân mới xuất viện, sao thức khuya được chứ? Mẹ nó ơi, sao bà lại có thể quậy theo thế?”
Tôi vẫy tay với ông rồi cười vô tri.
Bố tôi nuốt nước bọt, ra sức nháy mắt với mẹ tôi. Mẹ tôi khẽ ho một tiếng, cúi đầu tiếp tục cắn hạt dưa.
Tôi hừ lạnh: “Ai bảo bố đi uống rượu? Bố không biết rõ tình trạng cơ thể của mình sao?”
Người đàn ông to con cao 1m80 run rẩy. Ông sợ sệt nói: “Con gái, bố không ngốc như vậy, uống rất ít, bố dùng sức khen nó để nó uống.”
Thôi cũng được.
Bố tôi từ từ đi về phía tôi rồi ngồi xuống ghế sofa đơn.
“Trên người bố có mùi thuốc lá, cách xa hai mẹ con một chút.”
Nhìn xem, người quan tâm đến bạn, việc gì cũng sẽ chu đáo.
Tôi thở dài: “Bây giờ tình hình của Tôn Văn Nhạc thế nào rồi ạ?”
8.
Bố tôi liếc nhìn mẹ tôi, hai người trao đổi ánh mắt sau đó mới từ từ nói.
“Bệnh tình nặng hơn rồi, hôm nay còn ho ra máu, bác sĩ nói có thể chết bất cứ lúc nào.”
Bố tôi càng nói càng vui, khóe miệng cũng sắp cong đến trật hàm.
Tôi có hơi buồn, không phải vì thương xót anh ta, mà là cuộc đời vô thường nên phải trân trọng những người bên cạnh.
Đưa ly sữa nóng trên bàn trà cho bố: “Anh ta biết chưa?”
Bố tôi lắc đầu, khóe miệng ông nở một nụ cười lạnh.
“Bố bảo nó đi kiểm tra kỹ, nó nói không sao, chỉ là do uống nhiều thôi.”
Bố tôi tỏ vẻ bố đã nói mà nó không nghe, không thể trách bố.
Cũng không biết Tôn Văn Nhạc nghĩ gì. Cảm giác ho ra máu không phải lần đầu, chỉ là anh ta vốn không để tâm.
Tôi trừng mắt nhìn ông: “Không được đi uống rượu, thuốc lá cũng phải cai, Tôn Văn Nhạc mới hai mươi mấy tuổi đã ung thư giai đoạn cuối, bố phải bảo dưỡng thật tốt.”
Bố tôi dừng lại một chút, có hơi không tình nguyện. Mẹ tôi vỗ vào bàn trà: “Bỏ, nhất định phải bỏ. Nếu anh không còn thì nhà chúng ta sẽ ra sao? Mọi người đều có thể bắt nạt mẹ con tụi em.”
Mẹ tôi vừa dứt lời, mặt bố tôi lập tức đỏ bừng, dường như đã nghĩ đến cảnh chúng tôi bị bắt nạt.
Có bố mẹ, Tôn Văn Nhạc còn dám bắt nạt tôi, nếu ông không còn, kết cục khó mà tưởng tượng.
Ông mặt đầy nghiêm trọng: “Được, anh không chỉ cai thuốc cai rượu, còn phải tập thể dục, nhất định phải bảo vệ tốt hai mẹ con em.”
“Không được, hai người cũng phải tập luyện cùng tôi, trên người cũng phải mang theo một số dụng cụ phòng vệ.”
9.
Hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại của Tôn Văn Nhạc đánh thức.
“Vợ ơi, bao giờ em về? Anh nhớ em quá!”
Tôi dùng tay phải che mắt, thản nhiên đáp: “Phải đợi thêm hai ngày nữa.”
Cơ thể cần phải từ từ tịnh dưỡng, tôi không muốn về, bây giờ đang chờ thời cơ.
Giọng nói không vui của Tôn Văn Nhạc truyền đến: “Không phải nói hôm nay sao? Trong nhà loạn hết cả lên, không có em thật sự không được.”
Tôi không phải bảo mẫu của anh ta, loạn thành thế nào cũng không liên quan đến tôi.
“Không phải anh nói phụ nữ phải độc lập sao? Hay là anh muốn lấy lương nuôi em?”
Đầu dây bên kia câm mồm ngay lập tức.
Tôn Văn Nhạc buồn bực nói: “Vợ ơi, anh khó chịu quá, anh nhớ em lắm.”
Trước đây anh ta say rượu, tôi luôn nấu canh giải rượu cho anh ta, sáng sớm còn phải dậy nấu cháo cho anh ta.
Anh ta nhớ tôi, nhớ người bảo mẫu miễn phí này.
Khóe miệng tôi nhếch lên: “Khó chịu thì đi bệnh viện, em không phải bác sĩ, không quản được việc này.”
Tôn Văn Nhạc không vui: “Viên Hân Hân, anh là chồng em, em thái độ gì vậy? Mới có bao lâu mà em đã thành ra thế này rồi.”
Tôi cười: “Anh muốn nghĩ vậy thì tôi cũng không có cách nào. Bọn đàn ông các anh thật là phiền phức.”
Nói xong tôi cúp máy, lười nghe anh ta chửi rủa.