Có Bệnh Là Phải Trị - Chương 4
10.
Hai ngày lại rồi lại đến hai ngày, tôi ở nhà được một tuần, sau đó lấy đơn phẫu thuật ra xin công ty nghỉ ốm một tháng.
Không có tên khốn kia bên cạnh, tâm trạng tôi vô cùng vui vẻ, mẹ tôi lại chăm sóc rất chu đáo, cơ thể tôi được hồi phục không hề tệ.
Tôn Văn Nhạc ngày nào cũng gọi điện cho tôi, tôi càng ngày càng qua loa. Nghe nói ngày nào anh ta cũng đi nhậu với lũ bạn bê tha, cơ bản không về nhà.
Ăn cơm xong, tôi và mẹ tôi vừa xem TV vừa tán gẫu, điện thoại reo.
Nhấn nút nghe, giọng nói bên kia truyền đến: “Xin hỏi có phải là cô Viên Hân Hân không? Đây là bệnh viện nhân dân số 2, chồng cô Tôn Văn Nhạc đang trong phòng cấp cứu, xin hãy nhanh chóng đến đây.”
Tôi và mẹ tôi nhìn nhau, không ngờ mọi việc tới lại nhanh như vậy.
Tôi nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi có nghiêm trọng không?”
“Rất nghiêm trọng, bệnh nhân có thể qua đời bất cứ lúc nào, xin hãy nhanh chóng đến đây.”
Tôi nhẹ nhàng thở phào, nghiêm trọng là tốt rồi, chỉ sợ không nghiêm trọng, tôi không có nhiều thời gian để phung phí với anh ta.
Cúp điện thoại, tôi thu dọn đơn giản rồi ra ngoài.
Trên đường, tôi chủ động gọi điện cho mẹ Tôn Văn Nhạc, vừa nói xong tình hình, bà ta bắt đầu “ân cần thăm hỏi” cả nhà tôi.
Tôi lạnh lùng đáp: “Là con trai bà nhất định phải đi nhậu với bạn anh ta, bà cũng không quản được, tôi có thể làm gì?”
Bà ta vẫn tiếp tục chửi rủa, tôi nói cho bà ta biết bệnh viện rồi lập tức cúp máy.
Nếu không phải để chuyển hướng sự chú ý của mẹ chồng, muốn để họ cắn xé lẫn nhau, tôi mới lười gọi bà ta. Dù sao thì bà ta giỏi nhất là ăn vạ.
Mẹ tôi lo lắng cho sức khỏe của tôi, sợ tôi bị bắt nạt, vội vàng báo cho bố tôi cùng đến bệnh viện.
Đến phòng cấp cứu của bệnh viện, bạn bè của Tôn Văn Nhạc đang ngồi trên ghế.
“Chị dâu, không liên quan gì đến chúng tôi, là anh ấy nhất định phải uống, chúng tôi không ngăn được.”
11.
Nhóm người này có 5 người, tôi chỉ biết mặt, thậm chí tên đầy đủ cũng không gọi được.
Trước đây Tôn Văn Nhạc say rượu, tôi đi đón anh ta.
Nhóm người này bề ngoài cười hì hì, lúc tính tiền thì tám trăm cái mánh khóe, tôi bị ép buộc trả tiền hai lần, dù sao cũng không phải thứ tốt đẹp gì.
Thấy tôi đến, mặt họ lộ vẻ nhẹ nhõm, vỗ mông định chuồn.
Nghĩ gì vậy! Bây giờ là thời đại nào rồi, lẽ nào không biết uống rượu xảy ra chuyện thì cùng chịu trách nhiệm sao?
Ung thư dạ dày giai đoạn cuối của Tôn Văn Nhạc còn phải cảm ơn sự trợ giúp của họ.
Tôi liếc nhìn bố tôi, ông cười híp mắt nói: “Tôn Văn Nhạc còn chưa qua khỏi nguy hiểm, các người tạm thời không thể rời đi!”
Năm người lập tức mặt mày sa sầm.
Gã mập nở một nụ cười: “Vợ con đang mang thai sáu tháng, nếu tôi không về, cô ấy sẽ rất lo lắng. Lỡ như đứa bé trong bụng cô ấy có vấn đề gì thì sẽ rất phiền phức đó.”
Chơi trò uy hiếp cơ à.
Những người khác thấy vậy cũng lần lượt tìm cớ, thậm chí có người còn nói bói toán không được qua đêm ở bên ngoài.
Họ chắc mẩm tôi không thể làm gì họ.
Mẹ tôi đỡ tôi, tôi vịn lấy eo, chỉ vào bụng: “Họ có, tôi cũng có. Tôn Văn Nhạc uống rượu với các người đến nỗi vào viện, nếu các người có trách nhiệm, chắc chắn sẽ không trốn thoát được.”
Gã mập hừ lạnh một tiếng: “Chị dâu, chị tính toán rõ ràng như vậy, sau này ai dám chơi với anh ấy, lẽ nào chị muốn thấy anh ấy không có lấy một người bạn sao?”
Mắt tôi sáng lên, còn có chuyện tốt như vậy à?
12
Bố tôi đứng chắn trước mặt tôi, thân hình vạm vỡ che kín cho tôi và mẹ. Vẻ mặt ông không chút sợ hãi: “Chưa có kết quả, mọi người đừng ai rời đi. Bằng không đi rồi cũng sẽ bị cảnh sát bắt lại, bị hàng xóm láng giềng nhìn thấy, còn tưởng các người đã làm chuyện xấu gì.
“Còn nữa, bạn bè hay không bạn bè, chúng tôi không hiếm lạ.”
Nhóm người đó bị nghẹn họng không nói nên lời, ngồi trên ghế lấy thuốc lá ra hút.
Vừa châm lửa đã bị y tá đi ngang qua giáo huấn một trận.
Vài người đó càng thêm bực bội, nhìn tôi đặc biệt không vừa mắt. Gã mập lạnh lùng nói: “Viên Hân Hân, Tôn Văn Nhạc tìm được một nữ sinh đại học, cô biết không?”
Không ngờ anh ta hành động nhanh như vậy, tôi bị ung thư trực tràng giai đoạn đầu, dù không phẫu thuật, cũng có thể sống thêm ba năm, năm năm, anh ta rốt cuộc có hiểu hay không.
Tin tức như vậy, tôi vội vàng mở điện thoại ghi âm.
Tôi ra vẻ không tin: “Làm sao có thể, tình cảm của chúng tôi rất tốt! Chắc chắn là anh ghen tị với chúng tôi.”
Người đàn ông cười ha hả, lấy điện thoại ra, lật xem nhật ký trò chuyện của “nhóm chia sẻ tài nguyên” của họ.
Anh ta chỉ vào một bức ảnh: “Thấy chưa, chính là cô ta, mới 19 tuổi, rất non nớt, cô lấy gì để so với cô ta?”
“Gần đây Tôn Văn Nhạc có về nhà không? Anh ta ngày nào cũng ở bên cạnh cô gái đó, nói với chúng tôi cô ta dùng rất tốt.”
Nhìn thấy đôi mắt kinh ngạc của tôi, gã cười vô cùng vui vẻ.
Tính cách của người này là như thế đó, gã không vui, tất cả mọi người đều phải chịu tội.
Bố tôi giật lấy điện thoại: “Bố phải xem thử, rốt cuộc có phải thật hay không?
Tôn Văn Nhạc dám làm chuyện có lỗi con gái bố, xem bố có đánh chết nó không.”