Có Bệnh Là Phải Trị - Chương 5
13
Đám người kia nghe bố tôi nói như vậy, gã càng cười vui vẻ hơn.
Họ nói không ngừng về những chuyện xấu mà Tôn Văn Nhạc đã làm, thậm chí cả chuyện không chính đáng cũng nói ra.
Xem ra, bây giờ họ căn bản không muốn Tôn Văn Nhạc được yên ổn.
Bố tôi nhân cơ hội chụp lại lịch sử trò chuyện trong nhóm đó.
Miệng tôi nở một nụ cười lạnh: “Các người sạch sẽ đến mức nào? Chẳng lẽ các người không cùng nhau làm chuyện không chính đáng sao?
“Xem tên nhóm của các người, là biết ngay không phải thứ tốt đẹp gì.”
Gã mập định chỉ trích tôi, mẹ Tôn Văn Nhạc đến.
Bà ta mặt đầy tức giận: “Viên Hân Hân, cô đã làm gì con trai tôi? Nếu nó xảy ra chuyện, tôi sẽ bắt cô chôn cùng.”
Trước đây bà ta không như vậy, đặc biệt là khi nói chuyện sính lễ, thái độ vô cùng nghiêm túc.
Mẹ tôi kéo tôi ra sau, bà đầy sát khí, chỉ vào mũi bà ta: “Bà già sắp chết, bà có bản lĩnh thì nói lại câu vừa rồi xem.
“Bà tưởng bà đây chết rồi sao? Cư nhiên dám trước mặt tôi bắt nạt con gái tôi.”
Mẹ Tôn Văn Nhạc lập tức đổi sắc mặt.
Bà ta lau nước mắt: “Văn Văn là con trai độc nhất, tôi nhất thời hồ đồ, mọi người thông cảm cho tôi với.”
Cười chết, đến đây không hỏi thăm tình hình của Tôn Văn Nhạc trước, mà lại đi gây phiền phức cho tôi.
Tôi nghi ngờ liệu bà ta có thật sự đau lòng con trai hay không.
Tôi chỉ vào đám người đang ngồi trên ghế: “Bà đi mà chửi lũ khốn này! Là họ uống rượu với con trai bà đến mức khiến anh ta vào viện đớ.”
14
Mẹ chồng nhìn thoáng qua thân hình nhỏ bé của mình, giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi không phải loại đàn bà đanh đá, Văn Văn là người tốt tự nhiên sẽ được trời độ.”
Nói xong bà ta đi hỏi thăm tình hình y tá như thể không nhìn thấy nhóm người đó.
Mẹ tôi đầy khinh thường, bà kéo tay tôi: “Hân Hân, bà già này bắt nạt người yếu hèn mọn với kẻ mạnh, bà ta yêu thương bản thân nhất, ích kỷ vô cùng.”
Tôi gật đầu, còn tưởng có thể gây ra đại chiến! Kết quả một câu nặng lời cũng không có.
Chờ mẹ chồng quay lại, bà ta liếc nhìn bố mẹ tôi, trừng mắt nhìn tôi, tức giận ngồi xuống ghế.
Chưa được bao lâu, bố chồng dẫn theo hai người đàn ông đến làm mẹ chồng lập tức “hồi máu”.
Bà ta lau nước mắt, khóc lóc đáng thương vô cùng.
“Ông nó ơi phải làm sao bây giờ! Bác sĩ nói tình hình của Văn Văn không khả quan.”
Bà ta ngẩng đầu nhìn tôi: “Viên Hân Hân, nếu con trai tôi có chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô.”
Tôi lạnh lùng nhìn bà ta, vốn định tha cho bà.
Bây giờ sao, mọi người đều là lần đầu tiên làm người, dựa vào đâu phải nhẫn nhịn với bà ta.
Mẹ chồng chỉ vào đám người vạm vỡ: “Sao các người không khuyên nó, tiền thuốc men hôm nay, chi phí phục hồi sau này đều do các người chi trả. Còn phải bồi thường cho nhà tôi ba mươi vạn, bằng không, chúng tôi sẽ đến từng nhà các người để đòi.”
Tôi đã coi thường bà ta rồi.
Vì có người nên bà ta vô cùng tự tin, mở miệng ra là ba mươi vạn làm năm người đối diện đều ngẩn người.
Gã mập lau mồ hôi lạnh: “Bà già lừa đảo tống tiền, tôi sẽ báo cảnh sát.”
15.
Mẹ chồng nhổ nước bọt xuống đất: “Báo đi, chúng tôi có lý, đi đâu cũng không sợ.
“Ba mươi vạn nhiều sao? Các người chia đều ra, một người mới vài vạn thôi.”
Bà ta nói hợp tình hợp lý, khóe miệng nhếch lên như cảm thấy mình rất tuyệt vời.
Năm người đó sao có thể đồng ý được, bọn họ vốn định đưa ít tiền để giải quyết riêng, kết quả đối phương muốn cắn thật sâu.
Sau khi xác định không thể thương lượng, bọn họ lập tức báo cảnh sát.
Tôi nhìn đèn đang phẫu thuật ở cửa, tình hình của Tôn Văn Nhạc còn không biết ra sao, bọn họ đã cãi nhau ầm lên.
Khi mẹ chồng nằm lăn ra đất ăn vạ, cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Bố chồng chạy đến hỏi bác sĩ tình hình sao rồi, mẹ chồng lập tức bò dậy đi theo sau.
Bác sĩ nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở trên người mẹ chồng.
“Tình hình của Tôn Văn Nhạc không tốt lắm, mọi người chuẩn bị tốt tâm lý, người có khả năng chịu đựng mạnh mẽ thì theo tôi vào trong.”
Bà mẹ chồng mới nãy còn đanh đá mặt dày bây giờ lại sợ hãi tê liệt ngã trên đất không đứng dậy nổi.
Ngoài mẹ chồng ra, cảnhóm người đi vào văn phòng.
Bác sĩ vốn chỉ thông báo cho thân quyến trực hệ, nhưng vì liên quan đến vụ án nên mới cho tất cả cùng đi vào.
“May mắn lần này cấp cứu kịp thời, tuy nhiên bệnh nhân bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, đã thủng ruột rồi, bây giờ bệnh nhân không được thức khuya, uống rượu hút thuốc thì mới có thể sống thêm hai tháng nữa.”
Bố chồng kinh ngạc: “Bác sĩ, nó mới hơn hai mươi tuổi, sao có thể ung thư dạ dày giai đoạn cuối được? Chắc chắn bác sĩ nhầm rồi.”
Bà mẹ chồng bò theo sau lại tê liệt trên mặt đất: “Không thể nào, con trai tôi sao có thể ung thư giai đoạn cuối được?”
Bà ta đột nhiên nhìn về phía tôi: “Viên Hân Hân, thời gian trước không phải hai người cùng đi kiểm tra sao?”
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi.