Có Bệnh Là Phải Trị - Chương 6
16.
Tôi lau nước mắt không có thật, nói một cách tủi thân.
“Đúng vậy, tôi biết, nhưng tôi có thể trực tiếp nói với anh ấy sao? Lỡ đâu anh ấy nghĩ quẩn thì phải làm sao? Bố mẹ đã lớn tuổi rồi, con có thể để bố mẹ lo lắng sao? Lỡ như bố mẹ không chịu nổi, cả nhà bệnh thì phải làm sao?”
Tôi vừa nói vừa khóc, trông vô cùng tủi thân.
Mẹ tôi ôm tôi vào lòng, bà hừ lạnh một tiếng: “Cơ thể của mình, trong lòng nó chắc chắn biết rõ. Có phải lúc kết hôn cố ý giấu bệnh không, sao các người có thể xấu xa như vậy chứ?”
Bố tôi thì nhìn chằm chằm vào mẹ chồng, trong mắt dày đặc nghi ngờ.
“Có tôi ở đây, đừng hòng bắt nạt con gái tôi.”
Mẹ chồng không cam lòng, bà ta nhìn tôi một cách hung dữ: “Rõ ràng cô biết nó bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, sao không ngăn cản nó uống rượu hút thuốc?”
“Cô còn mua thuốc mua rượu cho nó, chẳng lẽ cô cố ý để nó đi tìm chết hả?”
Người phụ nữ càng nói càng kích động, bà ta cảm thấy mình đã tìm ra chân tướng.
“Viên Hân Hân, nếu con trai tôi chết, tôi sẽ bắt cô chôn cùng.”
Mẹ tôi tức đến bật cười: “Con trai bà chết, bà tự đi mà chôn cùng. Giặt quần áo nấu cơm cho nó, làm một người mẹ tốt.”
“Tôn Văn Nhạc tự mình không kiềm chế được cái thói bẩn thỉu đó, bà trách ai?
“Trách bà mẹ này của nó đi! Đều do bà nuông chiều nó.”
Mẹ chồng nằm lăn ra đất, cả người như điên cuồng.
Tôi nhún vai, vẻ mặt vô tội: “Bà trách tôi làm gì? ngày nào anh ta cũng nhậu nhẹt với đám bạn không ra gì, bà đi mà tìm họ đi!”
“Nếu không phải vì họ, Tôn Văn Nhạc sao có thể bị ung thư giai đoạn cuối.”
17.
Mẹ chồng lập tức tỉnh táo lại, bà lạnh lùng liếc tôi một cái rồi bò đến trước mặt năm người kia.
Bố chồng và hai người đàn ông vạm vỡ đi theo sau làm lòng tin của bà ta nhất thời tăng gấp bội.
Bà ta vỗ sàn, hắng giọng nói: “Nếu không phải vì các người, con trai tôi sao có thể ung thư giai đoạn cuối? Đều là lỗi của các người, các người phải bồi thường một trăm vạn.”
Đù,tăng hẳn bảy mươi vạn luôn!
Một xu một cắc thì đám người đó cũng không muốn bỏ ra, vừa rồi ba mươi vạn còn không đồng ý, huống chi là một trăm vạn.
Gã mập bất lực: “Tôn Văn Nhạc là người trưởng thành, cơ thể của anh ta, anh ta tự chịu trách nhiệm. Chúng tôi chịu nhiều nhất là chi phí mai táng, chỉ vậy thôi, những thứ khác tụi này không quan tâm.”
Mẹ chồng nghe thấy chi phí mai táng thì mặt càng tối sầm.
Bà ta nhanh chóng bò dậy, tát một cái thật mạnh vào mặt gã mập.
“Mày dám nguyền rủa con trai tao, bà đây đánh chết mày.”
Gã mập che mặt, nhìn chằm chằm bà già hống hách: “Bà dám đánh tôi? Tôi sẽ kiện bà tội cố ý gây thương tích, một xu tôi cũng không trả.”
Bốn người còn lại cũng rất tức giận, ung thư giai đoạn cuối liên quan gì đến bọn họ!
Bố chồng dẫn theo hai người đi tới.
Mọi chuyện dần không thể kiểm soát được thì cảnh sát đã đến.
Nói rõ tình hình xong, tôi thở dài: “đồng chí à, tôi muốn đi xem bệnh nhân, tôi sẽ không đi theo nữa, nhà chúng tôi là do bố mẹ chồng bọn họ làm chủ.”
Tôi không muốn nhúng tay vào chuyện vớ vẩn của họ, tốt nhất là đánh cho cả hai bên đều bị thương.
Mẹ chồng bọn họ muốn lừa tiền, tôi không muốn xen vào.
17
Nhìn họ ngồi xe cảnh sát rời đi. Tôi cười nói: “Dù sao Tôn Văn Nhạc vẫn chưa tỉnh, chúng ta đi lấp đầy bụng trước .”
Mẹ tôi kéo tôi, nói một cách đương nhiên: “Đúng vậy, đi ăn lẩu để ăn mừng, hôm nay quả là một ngày tốt lành.”
Tôi bảo y tá tìm cho tôi một hộ lý rẻ nhất.
Tám mươi tệ một ngày, dì ấy một mình chăm sóc sáu bệnh nhân, chỉ giúp đỡ những việc cơ bản nhất.
Tôn Văn Nhạc, anh ta chỉ xứng đáng với kiểu rẻ tiền nhất.
Tám mươi tệ tôi cũng chỉ cần tiêu đúng một ngày.
Chờ chúng tôi ăn uống no nê, mang theo một bát cháo trắng quay lại bệnh viện, khi đẩy cửa phòng bệnh ra, Tôn Văn Nhạc đang nổi cáu, anh ta tức giận nói: “Tôi chỉ muốn hút một điếu thuốc thôi, dựa vào đâu lại không cho?”
Nhìn tính nết của anh ta xem, tuổi thọ ít đi hai ngày rồi đó.
Thấy tôi bước vào, vẻ mặt Tôn Văn Nhạc tủi thân: “Vợơi, bọn họ quá khinh thường anh rồi. Hút thuốc thì sao chứ? Chúng ta đã đóng thuế cho nhà nước rất nhiều, dựa vào cái gì không cho anh hút.”
Tôi xem thường liếc anh ta một cái, đây là phòng ba người, anh ta đang cố tình gây sự.
Mẹ tôi cười đểu: “Hay là anh tự bỏ thêm tiền đi ở phòng riêng, chắc chắn sẽ không có ai cản anh đâu.”
Giường bệnh ở giữa là một bà lão, bà khẽ ho khan, nói đứt quãng: “Tôi ung thư phổi giai đoạn cuối, thực sự không thể hít thêm khói thuốc lá nữa, tôi cũng không muốn.”
Bà càng nói càng tủi thân, cuối cùng còn khóc lên.
Bà lão bên cạnh không có người thân, ngay cả hộ lý cũng không nỡ thuê.
Khi bị bệnh vốn dĩ tâm trạng đã rất bực bội, bà nhất thời không kìm nén được.