Có Bệnh Là Phải Trị - Chương 7
18.
Tôi trừng mắt nhìn Tôn Văn Nhạc, đưa bát cháo đã chuẩn bị cho anh ta cho bà lão.
Gã đàn ông khốn kiếp này, ngay cả người già ốm yếu cũng bắt nạt, căn bản không xứng đáng ăn cơm.
Vừa dỗ dành xong bà lão, Tôn Văn Nhạc lại bắt đầu làm nũng.
“Vợ Ơi, em dìu anh đi vệ sinh đi, anh đi vệ sinh hút thì được chứ gì!”
Tôi định mắng người, bố tôi cười híp mắt nói: “Được, để bố dìu.”
Ông quay sang nhìn bà lão: “Yên tâm, tôi bật quạt thông gió, đảm bảo không có một tí mùi khói nào.”
Tôi thở dài, vẻ mặt bất lực nói: “Bà ơi, anh ta sắp chết rồi, chắc có lẽ không hút được mấy điếu nữa đâu, bà coi có được không…”
Bà lão lập tức hiểu ra, đối với người sắp chết thì bao dung hơn rất nhiều.
Bà thương hại nhìn Tôn Văn Nhạc, vẫy tay với anh ta: “Đi đi, muốn hút bao nhiêu điếu thì hút, vui vẻ là được.”
Tôn Văn Nhạc mặc kệ, vẻ mặt anh ta nghiêm túc: “Tôi chỉ bị thủng dạ dày thôi, sao có thể chết được. Các người mới là người sắp chết, còn chưa có người nhà bên cạnh, thật đáng thương.”
Cái miệng này thật đê tiện.
Bố tôi trực tiếp bãi công, dù sao chết muộn hơn hai ngày cũng không sao. Tôn Văn Nhạc vừa chống người dậy, lại nằm xuống.
Anh ta nở một nụ cười gượng gạo: “Bố, bố mau dìu con đi vệ sinh đi! Không hút thuốc một ngày rồi, con cứ thấy thèm thèm.”
Bố tôi thản nhiên đáp: “Con sắp chết rồi, vì sức khỏe của con, sau này con đừng hút thuốc nữa.”
Tôn Văn Nhạc choáng váng, cả người ngây ngốc tại chỗ.
19
Mất một lúc lâu, Tôn Văn Nhạc mới phản ứng lại.
Anh ta nhìn chằm chằm tôi: “Vợ Yêu, rốt cuộc anh bị bệnh gì vậy?”
Đến nước này rồi, chắc chắn phải nói cho anh ta biết tình hình thực tế. Tôi muốn xem hai tháng cuối cùng này, anh ta sẽ giãy giụa sống chết như thế nào, còn tiếp tục uống rượu hút thuốc không?
Tôi cúi đầu nói: “Ung thư dạ dày giai đoạn cuối! Tôn Văn Nhạc, anh không thể uống rượu hút thuốc nữa.”
Gã đàn ông không tin, thậm chí anh ta còn đỏ bừng mặt, rời giường chạy quanh phòng.
Anh ta vỗ ngực, vẻ mặt tự tin nói: “Nhìn xem, tôi là người bình thường, không có vấn đề gì cả.
“Viên Hân Hân, chắc chắn là em muốn anh bỏ rượu bia, cố tình tìm cớ.”
Tôi gật đầu quoa loa: “Đúng đúng đúng, anh nói gì cũng đúng.” Làm Tôn Văn Nhạc lập tức vui vẻ.
Anh ta nằm lên trên giường bệnh, không đòi hút thuốc nữa. Không khí rất yên tĩnh, không ai nói chuyện.
Mất một lúc lâu, anh ta run rẩy lên tiếng: “Hân Hân, em nhìn thẳng vào mắt anh, anh thực sự bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối sao?”
“Anh chỉ thích uống rượu hút thuốc một chút thôi, sao có thể ung thư giai đoạn cuối được chứ?”
“Chẳng phải tục ngữ có câu ăn bẩn sống lâu? Sao anh có thể chết được?”
Tôi lười trả lời anh ta, đợi anh ta tự suy nghĩ, cho anh ta sốt ruột chết.
Tôn Văn Nhạc lúc khóc lúc cười, rồi tự nói một mình, nhìn qua như thằng tâm thần.
20.
Hơn một tiếng sau, Tôn Văn Nhạc bình tĩnh lại.
Anh ta sờ bụng, đáng thương nhìn tôi: “Vợ ơi, anh đói rồi.”
Tôi liếc anh ta một cái, cười híp mắt nói: “Anh muốn ăn gì?”
Tôn Văn Nhạc nhanh chóng nói: “Bia, đồ nướng, gà rán, thêm hai bao thuốc lá Hoa Tử.”
Tôi cười: “Anh suy nghĩ kỹ lại đi.”
Người đàn ông im lặng, một lúc lâu sau mới đau khổ nói: “Cháo trắng được không?”
Tôi nhún vai: “Muốn ăn gì thì tự gọi, không ai quản được anh.”
Anh ta ăn uống lung tung, tôi vui, bởi vì anh ta có thể chết nhanh một chút. Anh ta ăn cháo, tôi cũng vui, nghĩ đến biểu cảm của anh ta thì tôi liền vui vẻ.
Đã mười giờ rồi, đám người kia vẫn chưa quay lại, tôi lười đợi quá.
Tôi ném cho Tôn Văn Nhạc một chiếc điện thoại: “Đây là hộ lý tôi thuê cho anh, có chuyện gì có thể tìm dì ấy.”
Tôn Văn Nhạc cúi đầu đặt hàng, không thèm nhìn tôi.
Bố tôi kéo tôi rời đi: “Thứ phiền phức này, bố luôn nhịn không nổi muốn đấm cho nó.”
Nửa đêm, mẹ chồng gọi điện thoại tới, tôi liếc mắt nhìn rồi trực tiếp tắt máy. Nhìn là biết chẳng phải chuyện tốt gì, mặc kệ họ.