Có Bệnh Là Phải Trị - Chương 8
21
Sáng sớm hôm sau, cửa bị gõ ầm ầm.
Mẹ chồng dẫn theo hai người đàn ông hùng hổ lao về phía tôi.
“Viên Hân Hân, sao cô có thể nói cho Văn Văn biết sự thật? Sao cô có thể tự mình chạy về ngủ?”
” Nó là chồng cô, là trời của cô, sao cô dám?”
Bà ta giơ tay định tát tôi.
Mẹ tôi chặn tay bà ta: “Con bé là con gái tôi, bà dựa vào đâu mà đánh nó? Bà già sắp chết này, bà dám bắt nạt con gái tôi.”
Gần đây mẹ tôi ngày nào cũng bị ép luyện tập, tay chân rắn chắc hơn không ít. Bà lập tức rút cây gậy điện bên cạnh ra quật túi bụi vào người mẹ chồng.
“Tại bà nuông chiều thằng đó, nếu Tôn Văn Nhạc có thói quen sinh hoạt tốt thì sao có thể ung thư giai đoạn cuối được?”
“Con gái tôi mới 26 tuổi, dựa vào đâu phải mang cái mác góa phụ?”
Mẹ chồng hét lên chói tai, bà ta la lớn: “Tôi sẽ kiện mấy người cố ý gây thương tích, cả nhà các người đều đi ăn cơm tù.”
Cơ thể tôi vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chỉ có thể dựa vào tường nhìn: “Có cần tôi báo cảnh sát giúp bà không, kiện bà xông vào nhà dân không.”
Mẹ chồng nhìn tôi hung dữ: “Đồ đàn bà độc ác, tôi sẽ để Văn Văn ly dị cô.”
“Thật tốt quá, tôi thực sự không muốn bị người ta nói là góa phụ.” Tôi nói nhẹ nhàng, bà lão càng tức giận.
Nhân lúc bà ta không chú ý, mẹ tôi đánh bà ta mấy gậy, bà ta kêu la thảm thiết.
Mẹ chồng hét vào mặt hai người đàn ông: “Các người đánh cho tôi, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm.”
22
Bố tôi hừ lạnh một tiếng: “Tôi không tồn tại sao? Đến địa bàn của tôi, còn dám bắt nạt vợ con tôi?”
Hai người đàn ông liếc nhìn bố tôi, rồi kéo bà lão sang một bên: “Đừng đánh nữa, mọi người đều là họ hàng,đều là người nhà.”
Mẹ chồng nằm sõng soài trên mặt đất, vẻ mặt không cam lòng: “Tôi chỉ đến để bảo cô ta đến bệnh viện chăm sóc con trai tôi, là các người động thủ trước.”
Bà ta làm những hành động xấu xa mà cứ nghĩ mình tốt đẹp lắm.
Tôi thở dài nặng nề: “Tôi cũng muốn đi, nhưng cơ thể không cho phép, không biết tại sao, người cứ khó chịu thế nào. Lát nữa tôi muốn đến bệnh viện kiểm tra kỹ xem sao.”
Mặt mẹ chồng lập tức thay đổi, mắt đảo quanh hai vòng, cười ha ha nói.
“Con mới 26 tuổi, làm sao có chuyện gì được? Con ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, đừng đến bệnh viện tốn tiền oan.”
Bà ta biết rõ tôi bị ung thư nhưng đến giờ phút này vẫn không cho tôi đi bệnh viện, đến bây giờ nguyên nhà bọn họ vẫn muốn tôi chết quách đi.
Quá Ác độc.
Sắc mặt bố mẹ tôi thay đổi, thậm chí muốn đánh bà ta thêm một trận.
Thấy chúng tôi không trả lời, mẹ chồng lau nước mắt nói: “Văn Văn bây giờ cần rất nhiều tiền, hai người có thể cho tôi hai mươi vạn được không?”
Thì ra, đây mới là mục đích cuối cùng của bà ta.
Tôi liếc bà ta một cái: “Hôm qua các người lấy được bao nhiêu tiền? Theo hiểu biết của tôi về các người, ít nhất cũng phải năm mươi vạn chứ! Chừng đó tiền vẫn chưa đủ sao?”
Vẻ mặt mẹ chồng tôi kiểu cây ngay không sợ chết đứng: “Nhà chúng tôi nói đạo lý, nói rõ ràng lý do, tôi không lấy một đồng nào.”
Tôi tin bà ta mới là lạ, bây giờ bà ta chỉ sợ tôi đòi số tiền này.
Dù sao tôi và Tôn Văn Nhạc chưa ly hôn, vốn dĩ có phần của tôi.
Tôi giả vờ không biết, tận tình khuyên nhủ bà ta, bảo bà ta nên đòi thêm tiền.
Nhà họ Tôn thâm độc, tôi không tin bà ta sẽ không mắc bẫy.
23
Hai ngày sau, bà lão gọi điện thoại bảo tôi đừng đi bệnh viện, ở nhà từ từ tịnh dưỡng.
Chắc chắn bà ta đã có được không ít đồ tốt nên sợ tôi biết.
Tôi gửi một phong bì lì xì lớn, chị họ của Tôn Văn Nhạc đã khai hết.
Mẹ chồng bọn họ ban đầu đòi năm mươi vạn, sau đó càng nghĩ càng không cam lòng, lại bắt đầu than nghèo kể khổ từng nhà, lại đòi thêm mười vạn.
Bà ta dường như đã tìm ra được con đường phát tài, không ngừng dẫn người đến khóc lóc.
Mỗi lần đến nhà người khác, còn vừa ăn vạ vừa xin tiền, không chút khách sáo làm năm nhà mấy đứa bè bạn của chồng tôi kia sắp tức chết rồi.
Báo cảnh sát cũng vô dụng, cảnh sát cũng không làm gì được một đám người già.
Đúng vậy, mẹ chồng dẫn theo một nhóm người già đi xin tiền, bà ta trả lương, một ngày một trăm.
Tôi hiểu tại sao, tại vì Tôn Văn Nhạc chắc chắn sẽ chết nên họ tranh thủ kiếm chút tiền dưỡng già để đảm bảo cuộc sống sau này được thoải mái.
Nhưng mà không ai là kẻ ngu, không ai có thể chịu đựng được cái hố không đáy là bà ta cả.
Tôi thì không sao, “ngoan ngoãn” nghe lời bà ta ở nhà dưỡng sức.
Sau khi bị bệnh, tôi mới nhận ra việc có một cơ thể khỏe mạnh quan trọng đến nhường nào.
Tình yêu, tình bạn đều là chuyện vớ vẩn, chỉ có việc tốt cho bản thân mới là chuyện tốt nhất.
24
Nửa tháng sau, mẹ chồng và bố chồng chết trên đường về sau khi đi đòi tiền.
Một nhóm người già, chỉ có hai người họ chết.
Nghe nói lúc đó trời hơi tối, còn mưa nữa, đường thì trơn trượt, họ đòi được tận một vạn, cả nhóm đều rất vui mừng.
Lần này họ mặt dày mày dạn ở lại nhà người ta hai ngày mới đòi được.
Nói là lần cuối, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tôn Văn Nhạc sụp đổ gào khóc nhưng không ai giúp anh ta đi đòi tiền lại hết. Người ta bảo, vì hai người đó lòng dạ đen tối nên Diêm Vương mới không tha cho họ.
Nếu không thì cả nhóm người, sao mỗi hai người họ chết được?
Tôn Văn Nhạc tức đến ngất xỉu, lại được đưa vào bệnh viện.
Sức khỏe của tôi hồi phục rất tốt, tâm trạng càng tốt hơn.
Bố mẹ đi cùng tôi đến thăm anh ta. Chưa qua bao lâu mà anh ta đã gầy gò đến mức không ra hình người, cả khuôn mặt đen sì, nhìn là biết không còn nhiều thời gian.
Tôi nhẹ nhàng an ủi anh ta, thuê cho anh ta hộ lý hai trăm tệ một ngày, giúp anh ta thu dọn xác bố mẹ, trông rất hiền thục.
Ngày nào tôi cũng kể chuyện vụn vặt tình yêu ngày xưa, Tôn Văn Nhạc cảm động không thôi, anh ta bắt đầu ăn năn hối lỗi.
Trong một lần anh ta hôn mê, anh ta đã đồng ý và ký giấy đưa hếttất cả tài sản cho tôi.
Kể cả số tiền hơn bảy mươi vạn mà bố mẹ anh ta liều mạng đòi cũng đưa cho tôi nốt.
Nhìn số dư trong tài khoản ngân hàng, tôi vô cùng hài lòng.
25.
Ngày hôm sau, 5 người kia đưa cô sinh viên mà anh ta đã từng dan díu đến.
Gã mập vui vẻ cười: “Anh bạn, Viện Viện có con của anh rồi, nó là cốt nhục của anh đấy! Anh chuyển hết tiền cho em ấy được không?”
Tôn Văn Nhạc sững sờ, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt tội nghiệp.
“Vợ à, em có thể hứa với anh một chuyện được không? Nếu đứa bé đó thực sự là con anh, em hãy chia cho cô ấy một nửa số tiền.”
Tôi nhìn gã mập, vừa cười vừa nói: “Được thôi, chỉ cần là con trai của anh, em sẽ chia cho cô ấy một nửa.”
Tôi nhìn là biết ngay mưu đồ của gã mập.
Con ả Viện Viện kia vui mừng khôn xiết, ngày nào ả cũng lêu lổng qua lại với Tôn Văn Nhạc.
Tôi cũng mắt nhắm mắt mở.
Nửa tháng sau, Tôn Văn Nhạc chết trên giường.
Tôi lập tức đưa anh ta vào lò hỏa táng, tất cả đồ đạc đều đốt sạch.
Viện Viện tỏ vẻ đắc ý, ả đã để lại tóc của anh ta trong ký túc xá. Nhưng ả không biết, những sợi tóc đó vốn không phải của Tôn Văn Nhạc.
Ả đã muốn sinh con như thế thì cứ đi mà sinh.
Dù sao tôi cũng không chịu trách nhiệm.
Sau này nghe nói, ả nghỉ học để sinh con, kết quả lại là một đứa bé chết non.
Tôn Văn Nhạc vốn đã có bệnh, trạng thái sức khỏe vô cùng xấu, sinh non cũng là chuyện bình thường.
Ả muốn tôi bồi thường tiền, tôi bảo ả cứ việc ến tòa, phán bao nhiêu tôi trả bấy nhiêu.
Con ả sợ mất mật, từ đó cút hẳn khỏi thế giới của tôi, đám người kia cũng vậy.
Trải qua một hồi bị bệnh, rất nhiều chuyện đều có thể nhìn thoáng ra.
Tôi bắt đầu tập thể dục, thường xuyên đưa bố mẹ đi du lịch, tận hưởng mỗi ngày còn sống, ở bên gia đình người thân, ngao du khắp chốn.
Bằng đống tiền của gã chồng cũ khốn nạn đã chết và số tiền mẹ chồng có bằng cách ăn vạ.
Biết sao được, bà ta cũng chết rồi, tôi đành tận hưởng thôi.
(Hết)