CỐ HÀNH. - Chương
Lần đầu tiên tôi gặp Cố Hành là ở trường trung học, anh ấy là một nhân vật nổi tiếng trong trường, còn tôi chỉ là một trong số các cô gái yêu thích anh.
Lên đại học, tôi và anh học cùng một trường. Tôi nghe nói, anh thay người yêu như thay áo, là một tên đào hoa phóng đãng có tiếng trong ngành.
Vì một trò đùa, anh trở thành bạn trai của tôi.
Mọi người cười nhạo và cá cược bao giờ anh đá tôi.
Nửa đêm, tôi vừa khóc vừa đánh anh.
Cố Hành dịu dàng ôm lấy eo tôi, chiều chuộng nói “Là lỗi của anh, cứ đánh anh nếu em muốn, đừng phớt lờ anh.”
1.
Tôi ngồi trong một góc của phòng VIP trong một quán bar hoàng gia.
Dưới ánh nhìn của mọi người, chai rượu quay về phía tôi.
Một chàng trai cầm lá bài tiểu quỷ trên tay hét lên phấn khích “Tôi là quỷ này!”
Đây là lần đầu tôi đến đây, tôi thầm lẩm bẩm với chính mình “Không được tự mình làm bản thân mất mặt, không được tự mình làm bản thân mất mặt.”
Tôi hồi hộp siết chặt gấu quần.
“Hóa ra là bạn Tống của chúng ta! Tôi nghe nói rằng hiện tại bạn đang không có mối quan hệ nào. Hay chúng ta làm như này nhỉ, đến lượt lá bài số 5 rồi, vậy thì hình phạt của bạn là hẹn hò với người giữ lá bài số 5 trong một tháng, bất kể nam nữ!”
Mức độ trò chơi được kích thích lên, mọi người trong phòng bao đều reo hò phấn khích.
Lớp trưởng đã đưa tôi đến đây, kéo tay tôi lại có ý muốn giúp đỡ.
Mọi ánh mắt trong phòng đổ dồn về phía tôi, người nêu ra hình phạt nhìn tôi cười khúc khích “Nào, bạn Tống, bạn chịu chấp nhận hình phạt chứ?”
Tôi im lặng một lúc, lí nhí nói “Tôi…có thể…”
Mọi người càng phấn khích hơn “Ai? Ai đang giữ lá bài số 5 vậy? Ai vậy hả?”
“Tôi.”
Một giọng nam mệt mỏi lười biếng vang lên. Tôi ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt đen sâu không đáy đó.
2.
Căn phòng bao im lặng tới mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Người nói là Cố Hành, không ai dám nói đùa những câu như vậy nữa.
Anh ta là Thái tử gia của nhà họ Cố, một tay chơi có tiếng trong giới. Gia thế tốt, ngoại hình đẹp, học lực thuộc top đầu.
Có rất nhiều cô gái thích anh ta, anh ta thay bạn gái như thay áo, tất nhiên loại người như anh chẳng bao giờ dây dưa với kiểu cô gái như tôi.
Có người hỏi anh ta tại sao.
Anh chỉ thản nhiên hút một điếu thuốc rồi nói một cách thờ ơ “Tôi không có hứng thú.”
Xét về mặt nào đó thì những cô gái như tôi quả thực nhàm chán và vô vị, càng không phải cùng một thế giới với anh.
Mái tóc đen của Cố Hành rũ rượi trước trán, vẻ mặt bình tĩnh. Anh như có như không ánh mắt dừng ở người tôi.
Chàng trai cầm lá bài tiểu quỷ nuốt nước bọt một cái, lúng túng nói “Ha…em không biết người cầm lá bài đó là anh…Chúng ta đổi hình phạt khác nhé?”
Cố Hành nhìn tôi với ánh mắt khó đoán, một nụ cười mờ nhạt xuất hiện trên môi anh “Tôi chơi được.”
Tôi choáng váng, màu đỏ lan khắp má và cổ tôi, cổ họng thì khô khốc, tim tôi đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.
Phòng bao chìm vào im lặng.
??!!!?!?
“Mẹ kiếp anh nghiêm túc đấy à???”
“Chậc.” Cố Hành giơ chân đá vào người ngồi gần anh ”Nói nhảm cái gì thế?”
Người kia che cái m.ô.n.g bị đá, tiu nghỉu ngậm miệng lại.
Đuôi mắt anh liếc nhìn về phía tôi, nhận ra tôi đang nhìn chằm chằm vào anh không chớp mắt, anh di chuyển tầm nhìn, tránh cái nhìn của tôi.
Lúc ấy, tôi chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình đập điên cuồng mà thôi.”
3.
Tôi biết Cố Hành từ thời trung học.
Tôi biết anh ấy, anh không biết tôi.
Tôi không phải là người Bắc Kinh nên tôi đã cố gắng rất nhiều để có thể vào được trường trung học hàng đầu Bắc Kinh ngày ấy. Bố mẹ dựa vào quầy bánh bao hấp nhỏ để nuôi tôi học hành.
Họ nói “Dù sao thì gian hàng của chúng ta nhỏ nên có thể dựng ở bất cứ nơi đâu. Vậy nên Thiên Thiên à, con hãy cứ học hành, bố mẹ sẽ luôn ủng hộ con.”
Vào ngày nhận được thư trúng tuyển, trên khuôn mặt già nua của họ tràn ngập niềm vui sướng tột cùng, họ đặt công việc xuống và bắt đầu đi thu dọn hành lí.
Họ đã sống ở nơi thôn nhỏ này nửa đời người, và bây giờ họ sẽ cùng tôi đi lên thành phố để tiếp tục ủng hộ tôi học hành chăm chỉ.
Tôi có thể thấy rõ sự lo lắng trong đôi mắt của họ, vì vậy tôi không dám lơ là chuyện học hành, tôi không muốn làm họ thất vọng.
Thích Cố Hành chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Vào ngày học sinh mới nhập học, lớp học không có đủ bàn, vì vậy tôi đến nơi chứa bàn để lấy về. Có nhiều học sinh cũng tới đây để lấy, tôi chọn chiếc bàn ở góc phòng.
Nhưng trong lúc di chuyển, tôi vô tình va vào cái bàn chồng lên ở phía trước. Ngay khi nó sắp rơi xuống, một bàn tay xuất hiện trong tầm mắt tôi và đỡ lấy nó.
Bàn tay ấy rất đẹp, các ngón tay thon thả và sạch sẽ, các khớp xương mảnh khảnh. Tôi không kìm được mà nhìn thêm vài lần nữa.
“Cảm ơn.”
Chàng trai ấy rất cao, mặc chiếc áo phông trắng đơn giản, khuôn mặt có phần xa cách lạnh lùng, đầu tóc gọn gàng.
Cậu ấy đặt chiếc bàn lại vị trí cũ bằng một tay, tùy ý nói “Không có gì.”
Tôi không nghĩ cậu ấy học cùng tầng với tôi.
Tôi ngơ ngác nhìn bóng lưng cậu ấy hòa vào một đám người khác.
Trường Trung học phổ thông số 1 Bắc Kinh chia các lớp dựa trên điểm số đầu vào của học sinh. Tôi được phân vào lớp 2, còn cậu ấy học lớp 1, lớp giỏi nhất của trường.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp anh, lúc ấy tôi chỉ nghĩ anh ấy có vẻ ngoài thật đẹp.
4.
Tôi biết tên anh trong buỗi lễ khai mạc.
Anh ấy đã có bài phát biểu trên sân khấu với tư cách là đại diện sinh viên mới, và trong một dịp trang trọng như vậy, anh ấy thậm chí còn không lấy bản thảo của mình.
“Xin chào mọi người, tôi là Cố Hành, đại diện cho tân sinh viên năm nay.”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh.
Anh nói với vẻ bình thản “Trước hết không có gì để nói, chỉ cần có cánh tay là được.”
Không hiểu sao, đồng phục trường được mặc gọn gàng trên người anh ấy, nhưng anh ấy toát lên vẻ du côn.
Anh ấy là Cố Hành… kiêu ngạo.
Và cũng có vẻ…rất nổi tiếng.
Những giọng nói trong khán phòng ngày càng to hơn.
“Chết tiệt, anh chàng đẹp trai này chính là anh trai tôi! Anh ơi!!! Nhìn em!!!”
“Trời ơi, con được học cùng trường với Cố Hành này!!! Hóa ra anh ấy không học trường bên cạnh!”
“Anh ơi!!! Sao lại không đáp lời em? Mau xuống đây để em ôm một cái!!!”
Bạn cùng bàn nhìn vẻ mặt thờ ơ của tôi thì đẩy vai tôi một cái, nói, “Thiên Thiên, sao cậu bình tĩnh thế? Cậu không thấy Cố Hành đẹp trai sao?”
Nghe vậy, ánh mắt tôi dừng lại trên khuôn mặt đẹp trai của chàng trai ấy.
“Cũng được, hơi kiêu ngạo chút.”
Bạn cùng bàn há hốc mồm ngạc nhiên nói, “Thiên Thiên, cậu có tiêu chuẩn cao như vậy à?”
Nhưng khi vượt qua kì thi hàng tháng đầu tiên, tôi đã cảm thấy mình thực sự mắt để lên trên đầu.
Sở dĩ Cố Hành kiêu ngạo là vì cậu có cái năng lực để kiêu ngạo đó!
Nhìn lại bản thân, người đứng thứ 30 trong lớp, tôi trở về chỗ ngồi của mình và lặng lẽ viết tên cậu ấy xuống, biến cậu ấy thành mục tiêu của tôi.
Khoảng cách do môi trường giáo dục tạo ra từ khi còn nhỏ không phải là thứ tôi có thể dễ dàng vượt qua bằng sự chăm chỉ của mình.
Tôi đã trở thành đứa con thứ hai của vạn năm.
Trong ba năm học phổ thông, tôi nghĩ rằng cuộc sống của mình chỉ nên tập trung vào việc học.
Tôi đã theo dõi Cố Hành ngày càng nhiều, và tôi thậm chí không biết tình cảm của mình bắt đầu nảy sinh từ khi nào.
Anh ấy là một nhân vật nổi tiếng trong trường, và tôi chỉ là một trong số nhiều cô gái thầm yêu anh ấy.
Tôi không thích giao thiệp xã hội và không thích nói chuyện. Khi nói chuyện với người khác qua điện thoại, tôi phải viết nháp trước.
Những người như tôi, ngay cả khi tôi thích họ, cũng không dám nói với bất kỳ ai.
Dù cho đại học là độ tuổi mà người ta có thể bắt đầu hẹn hò.
5.