CỐ HÀNH. - Chương 2
Cố Hành và tôi được nhận vào Đại học Cảnh Thành A, trường đại học tốt nhất cả nước với thời gian và địa điểm thuận lợi.
Tôi rất rõ ràng về những gì mình muốn, và nếu có cơ hội, tôi sẽ quyết tâm phấn đấu vì nó.
Nhưng tôi không học cùng chuyên ngành với Cố Hành, vì anh ấy là Thái tử của gia tộc họ Cố, nên tin đồn về Cố Hành chưa bao giờ ngừng lại.
Tôi đã làm quen với tất cả những cô gái được đồn đại là bạn gái của anh ấy.
Gợi cảm, quyến rũ, đắm say lòng người,…
Tôi với bọn họ, nói là cóc ghẻ và thiên nga cũng không quá.
Đúng lúc tôi nghĩ rằng điều kiện ‘hòa hợp giữa mọi người’ là không thể, thì kỳ thi cuối kỳ năm hai của tôi đã kết thúc và hội trưởng đã đưa tôi đến buổi tụ tập xã giao này.
Cho đến khi buổi tiệc kết thúc, tôi vẫn còn hơi choáng váng. Cố Hành thản nhiên ném một tấm thiệp cho cậu bạn kia và nói, “Cảm ơn.”
Cậu bạn vui vẻ bắt lấy : “Anh Cố thật tuyệt!”
Cố Hành không đáp lại, mà là đứng lên, tự nhiên xách túi của tôi.
“Tôi đưa em về.”
Tôi mở to mắt, theo bản năng định từ chối “A không cần không cần, em đi về với hội trưởng cũng được…”
Cố Hành nhướng mày, ánh mắt nhẹ nhàng quét về phía hội trưởng.
Hội trưởng lập tức giơ tay lên “Xin lỗi em, anh mới nhớ ra mình có việc đột xuất!”
Cố Hành gật đầu hài lòng, nắm lấy cổ tay tôi rồi bước ra ngoài, giọng nói pha lẫn chút vui vẻ: “Anh ta nói bận rồi.”
Những cô gái trong phòng bao nhìn tôi với ánh mắt đầy ghen tị. Không cần nói cũng biết sở dĩ bọn họ hôm nay đến đây là vì anh.
Vấn đề là Cố Hành rất khó tiếp cận, bọn họ có muốn cũng chẳng lại gần được anh. Và vì một trò chơi, tôi ngẫu nhiên được hưởng phúc phần này.
Tôi không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng ánh mắt của Cố Hành rơi vào bàn tay đang nắm lấy tay tôi, khóe miệng anh ấy dường như hơi cong lên.
Anh ấy đang vui sao?
Ngồi trên ghế phụ, anh nghiêng người về phía trước để thắt dây an toàn cho tôi.
Ngón tay tôi chạm vào nó và tôi cảm thấy như mình bị bỏng. Tôi nhanh chóng nghĩ đến việc tự thắt dây an toàn.
“Em tự làm được.”
Cố Hành không dừng lại, mà cúi xuống gần tôi hơn, gần hơn nữa, cho đến khi mùi hương của anh chiếm trọn toàn bộ giác quan của tôi.
“Em sợ tôi?”
Cạch, thắt dây an toàn.
Cố Hành giơ tay lên và nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai tôi, nhưng tôi chưa kịp phản ứng thì một cảm giác ẩm ướt truyền đến từ tai lên.
Anh ấy đang mút tai tôi!
Tôi căng thẳng cứng đờ người. Trong chiếc xe yên tĩnh, mọi giác quan của tôi đều được khuếch đại, và tôi căng thẳng đến mức lòng bàn tay nắm chặt đầy mồ hôi.
Cố Hành cắn nhẹ vào dái tai tôi, và tôi không thể không run rẩy.
“Tống Thiển, bây giờ hối hận thì đã quá muộn rồi.”
Tôi ngạc nhiên, anh ấy biết tên tôi sao?
Khóe môi tôi hơi cong lên.
Thiên thời địa lợi nhân hòa.
Tôi giơ tay đẩy anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh và nói “Ừm, em biết rồi, một tháng.”
Cố Hành hơi sửng sốt, mắt anh tối lại, và rất nhanh đã trở lại bình thường.
Anh ngồi thẳng dậy, khởi động xe thể thao, giọng điệu có phần hờ hững.
“Biết là được.”
6.
Tôi không về nhà trong kỳ nghỉ hè, mà đã nộp đơn xin ở lại trường và tham gia nhóm nghiên cứu của trường.
Đến phòng thí nghiệm lúc 9 giờ mỗi ngày, ngồi trước máy tính chờ dữ liệu và chuẩn bị các giải pháp.
Tin tức về mối quan hệ của tôi với Cố Hành đã lan truyền trong đám đông của trường vào ngày hôm sau.
[Tống Thiển là ai? Tôi chưa từng nghe đến người này trước đây.]
[Tôi biết, cô ấy là sinh viên giỏi nhất chuyên ngành kỹ thuật hóa học của chúng tôi. Tôi đã từng nhìn thấy cô ấy trong phòng thí nghiệm trước đây và cô ấy có vẻ là người hướng nội. Cô ấy không thích nói nhiều, là kiểu con gái ngoan ngoãn.]
[Vậy á? Cố Hành bị gái ngoan cưa đổ á? Không thể nào, hình như anh Cố đâu thích loại này mà nhỉ?]
[Lầu trên, không, không, anh đang suy nghĩ quá nhiều rồi. Tôi đã có mặt tại hiện trường và cả hai đều không biết nhau. Đó chỉ là một trò chơi, tương tự như sự thật hay thử thách, nó sẽ kết thúc sau một tháng.]
[Một tháng??! Anh chàng chơi bời nhà tôi chưa từng hẹn hò quá một tháng!]
[Trời ạ, Tống Thiên cũng ngon ăn lắm. Nghe nói Cố Hành trên giường rất giỏi! Bạn có thể cho tôi chơi trò chơi này nữa được không? Nếu yêu một khuôn mặt như thế này, tôi sẽ đứng dậy và tự tát vào mặt mình khi cãi vã.]
……
Điện thoại của tôi cứ reo mãi, và những người bạn cùng phòng ở nhà nghỉ hè đang điên cuồng @ tôi trong nhóm ký túc xá.
[Chết tiệt, Thiên Thiên, cậu phải lòng Cố Hành rồi sao? Wow, cậu là thần tượng của tôi]
[Cái éo gì thế? Cố Hành không phải chỉ là một anh chàng chơi bời sao? Làm sao Thiên Thiên có thể chơi với anh ta được? Con yêu, chỉ là một trò chơi thôi, đừng quá xúc động
[Mẹ ơi, sao mọi người trong trường lại bàn tán về Thiên Thiên và Cố Hành thế? May mà chúng ta đang đi nghỉ, nếu không thì ký túc xá của chúng ta đã bị giẫm đạp rồi, đúng không?]
[Đừng xem tin tức bên ngoài, Thiên Thiên. Tập trung vào công việc của mình đi. Đừng lo lắng về những người đó. Bọn họ là người rảnh rỗi. Nhưng nếu có chuyện gì thì đừng giữ trong lòng. Nhớ nói, chúng ta sẽ bay về trường cùng em.]
……
Tính tình tôi mềm mỏng, ít khi phản bác người khác. Cho nên bọn họ đều lo lắng tôi có chuyện gì cũng không nói.
Nhìn thấy bạn cùng phòng lo lắng, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác ấm áp.
Gõ điện thoại: [Được.]
Gửi đi, suy nghĩ một lát, có vẻ cứng quá.
Rút lại lần nữa, gửi lại: [Được~]
Ánh mắt tôi rơi vào hai chữ ‘Cố Hành’ vừa mới đặt lên trên, khóe miệng không tự chủ được cong lên. Đây là tin nhắn WeChat mà Cố Hành đã thêm vào khi hộ tống tôi về ký túc xá ngày hôm qua.
Dưới ký túc xá, Cố Hành lấy điện thoại ra, thản nhiên nói: “Thêm WeChat.”
Tôi dừng lại một lát, rồi mới hiểu ra, vội vàng lấy điện thoại ra: “Ồ… được rồi.”
Như thể thích thú với biểu cảm của tôi, Cố Hành nhìn xuống tôi và nói: “Tôi sẽ quét mã.”
“Được rồi.”
Tôi nhấp vào mã QR.
Âm thanh nhắc thông tin đã bật, thêm vào.
Tôi tạm biệt và nhanh chóng chạy lên lầu.
Không ai biết, nhưng tay tôi run rẩy dữ dội khi tôi đồng ý, và trong lòng tràn ngập sự phấn khích.
Vào mùa hè của học kỳ thứ hai năm thứ hai, cuối cùng tôi cũng kết bạn với người mà tôi thầm thương hồi trung học.