CỐ HÀNH. - Chương 3
7.
Cả nhóm trong trường ngày nào cũng bàn tán về chuyện này. Hôm nay tôi với Cố Hành chia tay chưa?
Mọi người đều không lạc quan về mối quan hệ của tôi với Cố Hành.
Cố Hành không về nhà trong kỳ nghỉ hè mà ngày nào cũng đón đưa tôi đến phòng thí nghiệm.
Không có nhiều sinh viên năm hai ở lại trường, và tôi là người duy nhất ở tầng ký túc xá.
Tính tôi cũng nhát gan, sau 10 giờ tối, tôi thậm chí còn không dám đi lấy đồ ăn mang về.
Trong đầu tôi hiện lên đủ loại cảnh tượng kinh hoàng.
Cuối cùng, vào ngày thứ năm của mối quan hệ, Cố Hành thản nhiên hỏi tôi, “Em có sợ sống một mình không?”
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi gật đầu và nói, “Có chút.”
Cố Hành hạ mắt nhìn tôi và mỉm cười nhẹ, “Vậy thì đến chỗ anh đi.”
Mặc dù giọng điệu của tôi rất thoải mái, nhưng trái tim tôi run rẩy.
Không phải người ta nói rằng Cố Hành khi yêu đương không bao giờ sống chung và kéo dài không quá hai tuần sao?
Đây có phải là sống chung không? Có quá nhanh không?
Là một người không có kinh nghiệm hẹn hò, tôi không thể không nghĩ thêm một chút theo hướng khác, và khuôn mặt tôi dần ửng hồng.
Trong sự ngơ ngác, tôi chuyển đến căn hộ của anh.
Tôi rất nhút nhát và có một số lo lắng về giao tiếp xã hội, vì vậy khi ở bên Cố Hành, tôi đặc biệt kín đáo.
Nhưng Cố Hành, người bị đồn là không ưa ai, lại có vẻ đặc biệt kiên nhẫn với tôi, anh ấy luôn thở dài nhẹ nhàng và siết c.h.ặ.t t.a.y tôi.
“Tống Thiên, em làm ơn đừng ngoan ngoãn như vậy được không? Hãy đưa ra nhiều yêu cầu hơn với tôi. Tôi là bạn trai của em.”
Anh rất thích nắm tay tôi, đi đâu cũng nắm, và anh sẽ không buông khi đưa tôi đến một buổi tụ tập bạn bè để nói chuyện với những người khác.
Bạn bè của Cố Hành rất ngạc nhiên, họ chưa bao giờ thấy anh bám chặt lấy một người như thế này trước đây.
Mọi người đều nói, có lẽ Cố Hành chưa từng hẹn hò với ai như tôi nên bây giờ đang gặp rắc rối.
Thấy bản tính không cạnh tranh của tôi, bọn họ đã lén cá cược: “Cô bé ngoan, để xem lần này anh Cố chơi chán đến bao giờ.”
Nhưng mỗi lần tôi tức giận và không nói chuyện với anh ấy, anh ấy sẽ vòng qua eo tôi và đòi hỏi vào đêm khuya. Những nụ hôn của Cố Hành rất bá đạo và dữ dội, luôn trêu chọc tôi cho đến khi tôi không thở được.
Sợ tôi bị tổn thương, anh ấy đặt một chiếc gối giữa gáy tôi và bức tường, dần dần siết chặt cánh tay tôi.
Tôi khóc và đánh anh.
Anh cũng không tức giận, khàn giọng dỗ dành tôi “Là lỗi của anh, cứ đánh anh đi.”
Tôi đã làm mọi thứ mà Cố Hành và tôi nên làm, ngoại trừ bước cuối cùng.
Mỗi lần tôi nghĩ rằng mọi thứ đều ổn, có thể tiếp tục, nhưng Cố Hành sẽ buông tôi ra, tắm nước lạnh trong phòng tắm, rồi tự mình giải quyết.
Nghe thấy âm thanh không thể diễn tả được trong phòng tắm, mặt tôi đỏ bừng và tai tôi cũng đỏ theo.
Như thể anh ấy biết tôi xấu hổ và cố tình trêu tôi, mỗi khi gần kết thúc, anh ấy sẽ gọi tên tôi qua cánh cửa.
Pha lẫn ham muốn, từng cái một.
Khi Cố Hành ra khỏi phòng tắm, mặt tôi đỏ như đ.í.t khỉ.
Anh ấy véo mặt tôi và nói, “Em thấy thoải mái không? Anh vẫn có thể phục vụ em bất cứ lúc nào.”
Tôi trùm chăn lên đầu và nói’’Cảm ơn, không cần!’’
“Đừng để bị ngạt.”
Cố Hành khẽ cười và kéo chăn để lộ đầu tôi.
Rồi anh ôm tôi ngủ như không có chuyện gì.
Cố Hành có được không?
Ở chung một thời gian, tôi biết anh ấy hoàn toàn có thể.
Lúc đầu, tôi không nghĩ là có chuyện gì, nhưng sau nhiều lần thử, tôi không khỏi thắc mắc tại sao anh ấy có thể làm được với người khác mà không làm với tôi.
Từ hồi trung học, theo tôi thấy, Cố Hành đã thành thạo trong mọi việc anh ấy làm.
Anh khoa trương và phóng túng, ngay cả khi anh kiêu ngạo, anh cũng không bị ghét.
Ở cạnh những người như vậy tôi cảm thấy rất tự ti về bản thân.
Tôi thấy khó kiểm soát vì tính cách của mình.
8.
Cuối tháng gần đến, tôi và Cố Hành ngầm không nhắc đến chuyện đó.
Trò chơi là trò chơi, và sẽ luôn có hồi kết.
Trong một bữa tiệc, Cố Hành đã bảo tôi đi trước vì một điều gì đó.
Là cậu bạnchơi trò chơi ở quán bar lần trước đến đón tôi. Cố Hành có vẻ không quen lắm với họ.
Nhưng vì họ đều là những thiếu gia và tiểu thư giàu có ở Kinh Thành, nên Cố Hành cũng cho họ mặt mũi và thỉnh thoảng sắp xếp chơi cùng nhau.
Mọi người đều rất tôn trọng tôi, từng người một.
Nhưng khi tôi đi vệ sinh về, tôi nghe thấy tiếng nói chế giễu trong phòng riêng.
“Tôi không ngờ rằng lâu như vậy rồi mà Cố Hành vẫn chưa chán sao? Gái ngoan có khiếu đấy.”
“Ai mà biết được, có lẽcô ta trông có vẻ ngoan ngoãn nhưng thực chất rất hoang dã.”
“Đã một tháng trôi qua, sao cô ta còn mặt mũi để từ chối chia tay? Anh Cố cũng đang làm từ thiện, nếu không thì sao anh ấy không nhắc đến chuyện chia tay?”
“Sao giọng điệu của cô lại chua chát thế? Là ghen tị sao?”
“Tôi ghen tị cái gì chứ? Không phải chỉ là một người bán bánh bao tồi tàn thôi sao!?”
“Nhà cô ấy có bán bánh bao á? Chẳng trách một tháng trôi qua vẫn không nhắc đến chuyện chia tay. Nếu là tôi, cuối cùng cũng bắt được Cố Hành, thế hệ thứ hai giàu có này, thì tôi phải giữ chặt lấy.”
“Hahaha, anh diễn tả hay lắm.”
……
Bang
Tôi đẩy cửa ra, mọi người đột nhiên im bặt.
“Hửm… “Tôi cười khẩy.
Sao bọn họ lại sợ một người như tôi chứ?
Nhưng mà là vì Cố Hành. Mọi người đều thấy Cố Hành không chán tôi, thậm chí còn rất hứng thú.
Cho nên dù mọi người có coi thường tôi thì cũng không muốn đắc tội với tôi ngoài đời.
Tôi không nói gì thêm, chỉ bình tĩnh ngồi xuống, tự ghét mình không học thêm về chửi thề trên mạng.
Lòng bàn tay đã bị nắm chặt.
Thấy tình hình không ổn, có người ra tay xoa dịu: “Chị dâu, chị dâu, đừng để ý. Mọi người đều quen nói đùa, đừng để trong lòng.]
Tôi nhìn anh ta, đột nhiên cười nhạt, “Đừng gọi tôi là chị dâu. Anh không nói sai điều gì, chính là như vậy. Nhưng có một điều, tôi biết rất rõ thân phận của mình. Tôi biết đây là một trò chơi, không cần anh nhắc nhở.”
Cảnh tượng đột nhiên trở nên im lặng, có người thận trọng nhìn về phía cửa, nói: “Được rồi, được rồi anh bạn.”
9.
Tôi quay lại và thấy bóng dáng cao lớn của Cố Hành ở cửa, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng. Có vẻ như anh vừa nghe thấy những gì tôi vừa nói.
Anh không trả lời người gọi anh, mà thay vào đó nhìn thẳng vào tôi với đôi mắt đen, đi thẳng về phía tôi.
Ánh mắt của Cố Hành hơi lạnh, tôi biết anh đang tức giận.
“Đó là cách em nghĩ về tôi…”