CỐ HÀNH. - Chương 6
16.
Có một khung ảnh được đặt ở đầu giường của Cố Hành.
Ánh mắt tôi rơi vào bức ảnh trong khung.
Đó là một cô gái mặc đồng phục học sinh, nắm tay một người bạn và hướng về phía một chiếc máy ảnh khác.
Đây là tôi, năm 18 tuổi.
Tôi hơi sững sờ và nhìn dì Lâm với vẻ mặt nghi ngờ “Dì Lâm…”
Dì Lâm biết tôi muốn hỏi gì, vỗ nhẹ vào tay tôi, cúi xuống gầm giường và lấy ra một chiếc hộp nhỏ có khóa đưa cho tôi.
Mở ra, bên trong có một xấp đề thi.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, dì Lâm nắm tay tôi và nói, “Cô bé, cháu không nhận ra sao? Nhìn kĩ đi.”
“Đây là…”
“Đây là số bài thi được dán trên bàn của các em cho mỗi kỳ thi hàng tháng ở trường trung học.”
Tim tôi hẫng một nhịp, như thể nó bị thứ gì đó đánh mạnh vào.
Tôi vô thức lẩm bẩm “Là của con…”
Giọng dì Lâm rất nhẹ nhàng: “Thiên Thiên, con có nhớ trong kỳ thi trung học hàng tháng, xếp hạng theo điểm, Cố Hành luôn ngồi trước cháu không? Thằng bé đứng nhất, con đứng nhì.”
“Con nhớ.”
“Đây là số đề thi thằng bé xé trên bàn con mỗi lần đi thi. Nó không dám nói chuyện với con nhưng nó cảm thấy cơ hội để được gần gũi với con như vậy là quý giá nên sau mỗi lần thi thằng bé đều xé nó.”
Mắt tôi rơi vào những bài kiểm tra đó, chúng nằm lặng lẽ trong chiếc hộp, mỗi chiếc đều được bảo quản tốt.Nhìn kỹ, có một hàng chữ nhỏ viết tay trên mỗi số báo danh.
“Lần đầu tiên Tống Thiên ngồi sau tôi trong kỳ thi.”
‘Tống Thiên ngồi sau tôi trong kỳ thi thứ hai.”
“Tống Thiên ngồi sau tôi trong kỳ thi thứ ba.”
……
Tôi cẩn thận nhặt một tờ giấy nhỏ mà tôi chưa bao giờ quan tâm, nhưng nó thực sự ghi lại ba năm trung học của tôi và mọi cảnh tôi làm bài kiểm tra sau lưng Cố Hành.
Lồng n.g.ự.c tôi đầy chua chát. Hóa ra trong một thế giới mà tôi chưa từng nhìn thấy, Cố Hành dường như có một câu chuyện về tôi mà tôi không biết.
17.
Dì Lâm xoa đầu tôi với vẻ mặt xin lỗi
“Xin lỗi, Thiên Thiên. Dì lừa con đến đây mà không hỏi ý kiến của con. Dì biết hai đứa đã chia tay nên dẫn con đến xem những thứ này, không phải vì động lòng mà khiến con hòa giải với Cố Hành.”
“Dì chỉ nghĩ rằng với tính cách của thằng bé, có lẽ cả đời này nó sẽ không bao giờ nói cho con biết. Nhưng dì đã chứng kiến câu chuyện này và biết Cố Hành thích con đến mức nào, nên dì muốn nói cho con biết.”
“Có lẽ con có thể cân nhắc tìm hiểu thêm về thằng bé một chút. Thật đáng tiếc khi hai đứa bỏ lỡ nhau như thế này. Nhưng con cũng không cần ép mình phải đáp trả. Cứ theo trái tim mình mà làm.”
Dì Lâm đã nói với tôi rất nhiều, và tôi đã im lặng lắng nghe, tim đập thình thịch hết lần này đến lần khác.
“Thiên Thiên, Cố Hành đã đợi con thích lại nó từ năm 16 tuổi.”
“Nhưng nó không dám nói.”
“Con cũng nghe thấy tin đồn về thằng bé nhiều mà đúng không? Như là thay người yêu như thay áo, ăn chơi phóng đãng,..”
Tôi nhẹ nhàng gật đầu “Dạ vâng, đó là những gì họ nói bên ngoài, con cho nghe thấy.”
Dì Lâm tỏ vẻ hối hận và nói, “Tất cả là lỗi của dì và bố nó. Những điều này không có thật, chỉ là dì và bố nó tung tin đồn khắp nơi. Dì muốn biến thằng bé thành một kẻ vô dụng để làm giảm sự cảnh giác của các công ty cạnh tranh.”
Đôi mắt của dì Lâm kiên định như thể dì sắp gia nhập Đảng Cộng sản: “Thiên Thiên, tin dì đi, trước con, thằng bé thậm chí còn chưa từng nắm tay một cô gái nào.”
Như sợ rằng tôi sẽ không tin, dì Lâm có vẻ còn muốn giải thích thêm với tôi.
Một giọng nam dễ chịu và thoải mái vang lên từ dưới lầu: “Dì Lưu, mẹ con ở đâu vậy ạ?”
“Trong phòng của cậu trên lầu, hiện tại bà ấy đang ở cùng với…”
Trước khi dì Lưu kịp nói hết, Cố Hành đã xua tay và nói, “Được rồi, con biết rồi.”
18.
Cố Hành đút tay vào trong túi quần, đi lên lầu: “Mẹ đột nhiên gọi mình về đây…tốt nhất là có chuyện quan trọng.”
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, thanh âm của anh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng.
Sau vài ngày không gặp, anh dường như đã gầy đi một chút.
Đôi mắt đen của anh nhìn tôi đầy khó tin, pha trộn nhiều cảm xúc “Tống…Thiên…”
Khi anh nhìn rõ thứ mà dì Lâm và tôi đang cầm, cơ thể anh ấy cứng đờ trong giây lát, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Giọng nói của anh có chút không ổn định: “Thiên Thiên, nghe anh nói, hồi trung học anh…”
Anh ấy muốn giải thích cho tôi nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, thứ tôi đang cầm chính là bằng chứng.
Anh cẩn thận vươn ra chạm vào ngón tay tôi: “Anh thích em hồi cấp 3, anh thu thập số bài thi của em vì đó là bằng chứng duy nhất cho thấy em có thể kết nối với anh. Đừng sợ… anh không phải kẻ biến thái. Cũng đừng giận anh quá nhé… được không?
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, Cố Hành đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt mang theo hi vọng: “Thiên Thiên, em…”
Tôi nheo mắt lại: “Cố Hành, anh có muốn nghe chuyện tình bí mật của em không?”
Lông mi Cố Hành khẽ run: “Nghe.”
Dì Lâm lặng lẽ ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
Vì vậy, trong phòng Cố Hành, tôi chậm rãi kể cho anh ấy nghe câu chuyện mà tôi chưa từng cho anh ấy biết.
Khi tôi nói xong thì trời đã tối.
Bữa ăn đã sẵn sàng trên bàn.
Nhưng khi chúng tôi bước ra, dì Lâm đã quan sát vẻ mặt của chúng tôi, sau đó túm lấy cổ áo chú Cố, ném ông cùng gói hành lý vào xe.
Tôi nghi ngờ nhìn họ: “Chú dì, hai người định đi đâu vậy? Hai người không ăn tối ạ?”
Chú Cố không biết nghĩ tới cái gì, cười khúc khích nói: “Chú không ăn, chú định ăn bên ngoài ấy mà, sợ ảnh hưởnghai đứa tâm …”
Chú chưa kịp nói xong thì dì Lâm đã bịt miệng lại.
“Thiên Thiên, đừng nghe ổng nói, chúng ta đột nhiên muốn đi du lịch, ừm, đúng, chính là như vậy. Dì đã cho quản gia và những người khác nghỉ một ngày. Hai muốn làm gì thì làm, tuần này không có ai ở đây, thật sự không có ai.”
Hiểu được ẩn ý trong lời nói của dì, tôi đỏ bừng mặt.
Cố Hành cười nhẹ, dựa vào cửa, hài lòng nhìn bọn họ rời đi.
19.
Đêm đó tôi mới biết thế nào là nắng hạn gặp củi khô.
Cố Hành như muốn trừng phạt tôi, hết lần này đến lần khác thử thách giới hạn của tôi.
Mỗi lần tôi cố gắng trốn thoát, anh lại làm mạnh hơn.
Chẳng phải dì nói anh ấy vẫn còn “ngây thơ” sao?
Lừa người!
Trong đêm tối, Cố Hành hôn lên nước mắt của tôi từng chút một.
Không chỉ riêng tôi, khóe mắt anh đọng lại những giọt nước lấp lánh trong màn đêm.
Anh ôm tôi, thầm thì cả đêm những lời muốn nói mà chưa thể nói với tôi.
20.
Một buổi chiều trong tương lai, tôi mở khung ảnh Cố Hành đặt cạnh giường ra.
Phía sau tấm ảnh chụp tôi năm 18 tuổi, Cố Hành viết một câu.
Đó là câu nói của Neruda.
Tôi thì thầm
“Em là bông hồng cuối cùng trên mảnh đất cằn cỗi của anh.”
— Tống Thiên.