CỐ HÀNH. - Chương 7
1.
Ngày trở thành bạn trai của Tống Thiên, Cố Hành vui mừng đến nỗi cả đêm không ngủ được.
Ba giờ sáng, bật lửa kim loại phát sáng lạnh lẽo trong đêm tối, Cố Hành đứng trên ban công thổi gió lạnh.
Điếu thuốc trên tay anh đã tắt lửa từ lúc nào mà anh chẳng hay biết.
Chỉ đến khi trên tay truyền đến một trận đau nhức rõ ràng, Cố Hành mới xác nhận đây thực sự không phải là mộng.
Ánh mắt anh tốilại, cười nhạt: “Chết t.i.ệ.t!’’
Cố Hành ném cả hộp t.h.u.ố.c lá vào thùng rác, Tống Thiên giỏi như vậy, chắc cô ấy không thích người hút thuốc.
Mọi người đều nói anh là người tài giỏi, không gì không dám làm.
Nhưng thực chất, anh biết bản thân là kẻ hèn nhát không dám kể về mối tình thầm kín của mình.
2.
Cố Hành và Tống Thiên học cùng trường cấp 3, nhưng lần đầu tiên anh gặp cô là khi còn chưa nhập học.
Chắc hẳn đây là lần đầu tiên họ đến Kinh Thành và bố mẹ cô mang theo những chiếc vali cồng kềnh đằng sau.
Cố Hành vừa mới chơi bóng xong, liền có một nhóm bạn đi theo.
“Mẹ, dừng lại một chút để con tìm cách. Đừng nóng vội.”
Giọng nói ấm áp và nhẹ nhàng.
Cố Hành vô thức nhìn sang, nhìn thấy Tống Thiên búi tóc trên đầu, bên tai có chút tóc rối, lộ ra chiếc cổ trắng nõn tinh xảo, đang nghiêm túc nhìn xuống điện thoại.
Lúc này mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, cô đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi đi theo chiếc điện thoại một vòng.
Đột nhiên, khóe miệng cô nhếch lên, đôi mắt hơi cong, xác định phương hướng.
“Mẹ ơi, đi lối này nè.Chúng ta sẽ đến đó sớm thôi.”
Vì lý do nào đó, mặc dù anh và cô cách xa nhau, nhưng anh lại đột nhiên nghĩ: cô ấy chắc có mùi thơm lắm, không giống như người bạn ngồi cạnh anh, hôi như chó vậy.
Tim Cố Tinh đập rất nhanh, khi đi ngang qua, hắn nghe thấy cái tên trường trung học số 1 Cảnh Thành.
Ánh mắt anh tối sầm, Cảnh Thành Nhất Trung?
Anh phải học trường này.
Chuyển trường thôi.
Những người bạn đi cùng anh, chỉ hận không thể lao vào hội đồng: Con m.ẹ nó mày không nghĩ tới những người đã theo mày đăng ký vào trường Trung học Quý tộc là bọn tao cảm thấy như thế nào à???
Cmn! Sống c.h.ó nó vừa vừa phải phải thôi chứ!!!
Bình tĩnh tôi ơi, ngược đãi động vật là phạm pháp!
3.
Tôi lại nhìn thấy Tống Thiên trong nhà kho lớn, nơi cất giữ bàn học.
Cố Hành đút tay vào túi quần, bước vào, khó chịu lẩm bẩm, “Điều kiện ở trường trung học phổ thông số 1 Kinh Thành sa sút đến vậy à? Để học sinh tự di chuyển bàn là cái gì chứ…”
Tống Thiên đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Cố Hành dừng lại, ngơ ngác nhìn, trong khi chiếc bàn trên đầu Tống Thiên sắp rơi xuống.
Động tác của anh còn nhanh hơn cả não. Khi Cố Hành kịp phản ứng, anh đã giơ tay lên giữ chặt chiếc bàn và đã ở rất gần Tống Thiên.
Nhìn gần, có thể thấy rõ hàng mi đen dài của Tống Thiên, trông đẹp quá, anh thực sự muốn vươn tay ra chạm vào chúng.
Tống Thiên ngẩng đầu lên và nói lời cảm ơn với anh.
Cố Hành nhìn chằm chằm vào mắt cô, tai anh nóng bừng không kiểm soát.
Yết hầu của anh khẽ động, anh nói “Không có gì
Khi anh trở lại lớp học, tiếng bước chân của Cố Hành vẫn còn lơ lửng, và Tống Thiên thực sự đang ở lớp học tiếp theo.
Với tâm trí cháy bỏng, anh, chủ động giành quyền phát biểu thay cho đại diện tân sinh viên, người chưa từng lên sân khấu phát biểu bao giờ.
Đây là Cố Hành, các nhà lãnh đạo trường đương nhiên rất vui mừng.
Cố Hành có thể đứng trên sân khấu, cầm micro trên tay nhìn cảnh hỗn loạn bên dưới, trong đầu tràn ngập ý nghĩ: Bình tĩnh lại, Tống Thiên đang nhìn.
4.
Tống Thiên có thành tích tốt, luôn xếp thứ hai trong kỳ thi.
Vì vậy, Cố Hành luôn cố gáng xếp hạng nhất trong kỳ thi hàng tháng, chỉ để Tống Thiên có thể ngồi đằng sau anh.
Mặc dù khoảng cách gần như vậy, Cố Hành không dám nói một lời.
Ba năm học phổ thông, không một lời.
Nhưng chỉ cần biết Tống Thiên vẫn ngồi sau mình, tâm trạng của Cố Hành rất vui vẻ.
Anh đã từng thấy những chàng trai khác tỏ tình với Tống Thiên.
Cho dù người đó là lớp trưởng của Tống Thiên, cô vẫn từ chối “Xin lỗi, giờ mình chỉ muốn tập trung học hành mà thôi.”
Ánh mắt của Tống Thiên nhìn người đó cực kỳ lạnh lùng, Cố Hành chưa từng thấy cô ấy như thế này trước đây.
Cố Hành nghĩ rằng Tống Thiên có lẽ cũng không thích một người như anh.
Là người có địa vị cao, không nghe lời, lại có tiếng xấu.
Vì vậy, khi có người ném câu hỏi tương tự cho anh ta, Cố Hành nhìn bóng dáng quen thuộc ở góc phòng, đôi mắt mờ đi và anh ta nói: “Tôi không có hứng thú.’’
Anh là một người kiêu ngạo, và gen bẩm sinh không cho phép anh cúi đầu.
Nhưng trong chuyện thầm yêu Tống Thiên,anh lại rụt rè, cẩn trọng trong từng hành động lời nói, chẳng giống anh chút nào.
Có lẽ càng thích lại càng không dám tiếp cận.
Cố Hành không bao giờ nghĩ rằng tình yêu đơn phương lại khó chịu đến vậy. Từ bỏ thì quá khó khắn, mỗi khi đêm xuống nó chỉ khiến cho một chàng trai mới lớn muốn bùng cháy mãnh liệt.
Anh chỉ có thể bình tĩnh lại khi nước lạnh tạt vào người.
Anh không dám tưởng tượng được khuôn mặt của Tống Thiên khi làm điều đó . Tống Thiên rất ngoan ngoãn và sạch sẽ, anh không nỡ làm bẩn nó dù chỉ một chút.
5.
Vào ngày tốt nghiệp cấp 3, Tống Thiên đã buông búi tóc quanh năm và nắm tay chụp ảnh cùng những người bạn thân.
Tống Thiên cười dưới ánh nắng, lông mày cong cong, đường nét khuôn mặt tươi sáng.
Nhưng Cố Hành chỉ dám đứng trong góc, cẩn thận dùng điện thoại di động chụp lén.
Anh vẫn không thể nói rằng anh thích cô.
Tần số của hơi thở, nhịp tim đập.
Cố Hành rõ ràng biết Tống Thiên là trái tim thứ hai của mình.
Anh cũng muốn tiến tới và nói lời chúc như một người bạn học bình thường.
Chúc cô ấy một tương lai tươi sáng.
Nhưng ánh mắt của anh không thể nói dối, anh cũng không tin rằng khi Tống Điềm nhìn vào mắt anh sẽ không phát hiện ra điều gì kỳ lạ.
Anh chỉ có thể chờ đợi.
Một cơ hội cho đến khi mọi thứ đã sẵn sàng.
Đợi thời điểm trái tim cô cộng hưởng ở cùng tần số.
Một quả trứng Phục sinh nhỏ:
Gần đây Cố Hành mang tiếng xấu, trong giới đều nói hắn là kẻ hoang đàng trong tình yêu. Người ta nói hắn thay đổi phụ nữ rất nhanh, không thỏa mãn dục vọng của mình.
Cố Hành tức giận đến ngứa răng, cảm thấy bất lực như một góa phụ bị tung tin đồn khiêu dâm.
Sau khi điều tra một lúc lâu, đôi mắt anh lại trở nên tối sầm.
Anh về nhà không nói một lời, đá tung cửa, bước tới trước mặt bố mẹ Cố đang dùng bữa tao nhã với khuôn mặt u ám, rồi một tay đánh đổ bữa sáng ngon lành của họ.
“Mấy người bên ngoài nói nhảm về tôi, còn cho người tung tin đồn đó? Tôi còn tưởng là tên khốn nào đó, không ngờ tới lại là hai người, rất tốt.”
Bữa sáng ngon lành bị hất đổ, bố Cố đang định mắng Cố Hành nhưng khi thấy tức giận như vậy, cảm thấy vô cùng áy náy: “Chúng ta muốn truyền bá thông tin rằng con không làm tốt công việc của mình, để các công ty đối thủ của chúng ta mọi lúc mọi nơi buông lỏng cảnh giác. Khi thời điểm đến, con có thể điều hành tập đoàn nhà họ Cố, làm những việc lớn hơn, quyết liệt hơn. Chúng ta không phải sợ bọn họ nữa.’’
Thấy Cố Hành đã bình tĩnh lại một chút, mẹ Cố nhìn chằm chằm vào bánh bao vương vãi trên sàn, ngập ngừng nhắc nhở: “Con trai, đây là bánh bao mẹ mua ở nhà Tiểu Thiên.”
Lúc này Cố Hành mới chú ý tới thứ mình vừa ném xuống đất chính là một cái bánh bao, hắn đau đầu xoa xoa thái dương: “Sao phải dùng d.a.o nĩa ăn bánh bao? Tay hai người đâu?”
Bố mẹ Cố cẩn thận xin lỗi: “Xin lỗi, vì ăn như thế này khiến mẹ trông sang trọng hơn, hihi ~”
Anh có cảm giác mình nghiến răng sắp gãy luôn rồi. Anh đau khổ ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu nhặt lên.
Đây là bánh bao của Tống Thiên, Tống Thiên của anh ngoan ngoãn như vậy, nhất định sẽ giúp làm.
Anh không thể lãng phí nó.
Trứng Phục sinh thứ hai:
Trong quán bar, mọi người đang ồn ào chơi game, Cố Hành tham gia khiến mọi người đều hưng phấn.
Nhưng không ai biết rằng từ lúc chia bài cho đến lúc lật chai rượu, Tống Thiên và Cố Hành đã âm thầm tính toán xác suất trong lòng.
Tất cả đều bắt đầu cùng một lúc.
Lúc này, hai học sinh đứng đầu đã tập trung vào việc tính nhẩm hơn bao giờ hết.
Trải qua mấy ván đấu, Tống Thiên và Cố Hành bình tĩnh thay đổi vị trí.
Tống Thiên ngồi đúng chỗ, Cố Hành đã có được tấm thẻ mình muốn.
Cứ tưởng rằng cuộc đời của anh và cô không thể giao nhau, không ngờ được mọi người lại đưa ra luật chơi như thế.
Ánh mắt của hai người không khỏi rơi vào nhau.
Có người bắt đầu hỏi Tống Thiên: “Bạn học Tống, bạn có dám chơi không?
Tống Thiên thanh âm rất nhỏ, nhưng rõ ràng nói: “Tôi chơi được.”
Cố Hành rũ mắt nhìn lá bài số 5 trong tay, lười biếng ngồi xuống, khóe môi nhếch lên.
Thật tốt.
-Hoàn Toàn Văn-