Cùng bạn thân xuyên không - Chương 6
Nói chính xác hơn, mẹ anh ta từng là thư ký của bố anh ta, sự ra đời của Trì Vọng là sản phẩm của một vụ cưỡng hiếp.
Nhưng không ai tin.
Tất cả mọi người đều mảng mẹ Trì Vọng, mắng cô thư ký lẳng lơ này quyến rũ cấp trên, toàn tỉnh dùng bụng mình để được thượng vị.
Trong vô vàn ánh mặt lạnh lùng, mẹ Trì Vọng đã sớm qua đời.
Lúc đó Trì Vọng mới bảy tám tuổi.
Anh ta đã dập dầu trước mộ mẹ, từ đó mục tiêu cả đời của anh ta là không từ mọi thủ đoạn để leo lên.
Dù xuất thân không sạch sẽ nhưng xét đến việc hiện tại anh ta thực sự có đại gia đại nghiệp, có rất nhiều tiểu thư danh giá nguyện ý liên hòn với anh ta.
Tôi chỉ đang nhắc nhở anh ta, anh ta vì tôi mà làm ầm ĩ như vậy.
Mười mấy năm phấn đấu trước kia, anh ta không cần nữa sao?
“Anh ta không phải buông tha cho tớ, anh ta chỉ đang buông tha cho chính mình.”
Tôi khẽ nói với Phương Vân.
18
Hai năm sau, tôi không gặp lại Trì Vọng nữa.
Người này như thế hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi.
Không để lại một chút dấu vết nào.
Tôi và Phương Văn ngày ngày cưới cười nói nói.
Thỉnh thoảng tôi sẽ hói cô ấy: “Những lời cậu nói với Cổ Bạc Xuyên lúc trước, rốt cuộc là thật hay chỉ là để cứu Hứa Văn?” Phương Vân lần nào cũng giả vờ không nghe thấy, lập tức kéo tay người mẫu nam mới bên
cạnh: “Bàn tay này của anh tướng mạo tốt, phú quý!
Tôi không hói nữa, cười mà bỏ qua.
Lại qua một thời gian dài.
Cuối cùng tôi cũng gặp lại Trì Vọng.
Lúc đó tôi đang cùng Phương Vân đi dạo trong công viên hóng gió,
đột nhiên nhìn thấy một chiếc mô tô dựa vào bên đường.
Quay mặt lại, tôi nhìn thấy Trì Vọng.
Anh ta mặc áo sơ mi đen, vẫn tuấn tú và u ám như vậy.
Anh ta đi tới: “Thật khéo.”
Anh ta không phải đến tìm tôi, chỉ là tình cờ gặp gỡ.
Tôi nghe nói, con gái của một phó tỉnh trưởng ở Cẩm Thành tình cờ gập Trì Vọng một lần, nhất kiến chung tình, yêu đến chết đi sống lại,
Đối với Trì Vọng mà nói, đây là một cơ hội rất tốt.
Tôi hỏi anh ta: “Đến gặp bạn gái à?”
Anh ta gật đầu: “Ừ.”
“Sao không vào?”
“Hơi căng thẳng, ra đây hút điếu thuốc. Anh ta giờ điếu thuốc lá bạc hà trong tay lên, rồi lại vô thức bẻ gãy.
Đây là động tác quen thuộc của anh ta, đường hô hấp của tôi không tốt, lúc đầu anh ta còn trách tôi yếu đuối, sau này mỗi khi nhìn thấy tôi đều lập tức bẻ gãy điếu thuốc.
Chúng tôi cũng im lặng một lúc.
Trì Vọng thoải mái nói: “Lâu rồi không gặp, có muốn nói chuyện không?”
Phương Vân nhìn tôi.
Tôi gật đầu.
Phương Vân lúc này mới tự giác rời đi: “Tớ đến quán cà phê dọi cậu.”
Tôi cùng Trì Vọng đi một đoạn đường.
Giữa đường đi ngang qua một quầy kom, trên chiếc ốc quế khổng lồ có mấy viên kem.
Nếu là tôi của trước kia, chậc chân sẽ làm ầm lên dòi Trì Vọng mua cho tôi Lần này tôi không đòi nhưng Trì Vọng lại chủ động tiến lên mua một
cái.
Anh ta định đưa cho tôi.
Tôi khựng lại, cười nói: “Cảm ơn, nhưng…
“Tôi có thai rồi, gần đây bác sĩ không cho ăn.”
Có lẽ là tôi bị ảo giác.
Tay Trì Vọng run lên dữ dội.
Nhưng gần như ngay sau đó, anh ta đã cười như không có chuyện gì.
“Thế à
Anh ta cầm chiếc ốc quế khổng lồ, lặng lẽ nói.
“Vậy tôi đi gặp bạn gái đây.” Anh ta nói.
Một cậu bé chạy tới, mặt tròn mắt dẹt nhìn chăm chăm vào chiếc kem trong tay Trì Vọng.
Tôi nói: “Cho dứa trẻ dị, dù sao tôi cũng không ăn được.”
Trì Vọng khựng lại, nói: “Được.”
Anh ta đưa chiếc kom cho câu bộ.
Cậu bé ngọt ngào nói: “Cám ơn anh trai!”
Cậu bé cầm chiếc kem chạy đi.
Hoàng hôn lúc này dắt lên những bông hồng xa xa một lớp vàng ròng như thể không bao giờ phai.
Tôi nghe Trì Vọng nói: “Tạm biệt
Tôi cũng nói: “Tạm biệt”
Anh ta đội mũ bảo hiểm, lên xe mô tô, biến mất ở cuối đường chân trời.
Phương Vân không biết từ lúc nào đã đến bên tôi,
“Tai sao lai lưửa anh ta?”
Tôi không kết hôn, càng không có thai.
Tôi thở dài: “Anh ta đến xem mát.
“Cuộc hôn nhân này rất quan trọng với anh ta, nhà họ Trì vẫn luôn mong anh ta cưới một người vợ có gia thế chính trị, để tấy tráng xuất thân không mấy sạch sẽ của anh ta.
“Cơ hội này quan trọng như vậy, cho nên… đừng để anh ta mất tập trung nữa.”
Phương Vân ôm tôi: “Khó chịu không?”
“Không khó chịu.”
“Cậu thực sự không yêu Trì Vọng nữa sao?”
“… Cổ Bạc Xuyên bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối muốn gặp cậu, cậu thực sự không cân nhắc đến chuyện đi gặp anh ta sao?”
“… Đi thôi, đi uống rượu,”
“Từ.”
19. Trì Vọng
Có lúc Trì Vọng cảm thấy Hạ Diễm rất hiểu anh ta.
Có lúc lại cảm thấy cô không hiểu anh ta cho làm.
Nhưng không hiếu cho lâm cũng là kết quả do chính Trì Vọng cố ý tạo
ra, dù sao thì vị trí của Hạ Diễm chỉ là tình nhân, không có ông trùm
nào để cho tình nhân hiểu mình toàn diện.
Ví dụ như Hạ Diêm không biết, Trì Vọng từ một đứa con riêng bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, cuối cùng phấn đấu trở thành người thừa kế của nhà họ Trì, trong đó phải cảm ơn sự giúp đỡ của một người anh trai.
Người anh trai đó mười mấy tuổi đã gia nhập bằng đáng, cầm theo một con dao phay dưa hấu dâm một mình xông vào sào huyệt của kẻ thù, hội tụ đủ tố chất của một thế hệ anh hùng, là một trong những nhân vật có tên có tuổi nhất ở Giang Thành,
Với sự giúp đỡ của anh ta, Trì Vọng trước tiên đã dùng vũng gót chân trong băng đảng, sau đó dựa vào tất cả các thế lực, từng chút một loại bỏ những người anh em của mình, cho đến khi cha lập di chúc, để anh ta trở thành người thừa kế duy nhất.
Trì Vọng tưởng rằng người anh trai sẽ cùng anh ta hưởng thụ bản đồ quyền lực này.
Nhưng người anh trai không làm vậy.
Người anh trai như thế đột nhiên thay đổi vào năm ba mươi sáu tuổi, anh ta nói rằng mình có một người phụ nữ rất yêu, người phụ nữ đó có thai rồi, sợ đánh đấm giết chóc, muốn anh trai rửa tay gác kiếm, sau này sống cuộc sống bình thường.
Nếu là Trì Vọng của hiện tại, anh ta nhất định sẽ khuyên người anh trai, giang hồ không có chuyện rửa tay gác kiếm, muốn quay đầu thì chỉ có chết.
Nhưng lúc đó, anh ta vẫn chưa hiểu được đạo lý này.
Sau khi người anh trai giải nghệ, kẻ thù đã tìm đến tận cửa.
Chúng bắt cóc vợ của người anh trai, bật người anh trai một mình đi chuộc.
Người dàn ông từng lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, lại giống như mất trí,
bọn bắt cóc nói gì anh ta cũng làm.
Đợi đến khi Trì Vọng tìm thấy người anh trai, anh ta đã bị ném ở ven
đường, trên người không còn một mành xương lành lặn
Anh ta thế mà vẫn còn một hơi thở, sau khi nhìn thấy Trì Vọng, câu đầu
tiên anh ta nói là: “Cô ấy không sao chứ?”
Trì Vọng biết anh ta hỏi người phụ nữ đó, khựng lại, nói: “Không sao.”
Người anh trai lúc này mới yên tâm.
Anh ta nhìn người thanh niên mà mình một tay dạy dỗ nên người, đế
lại mấy lời dạy báo cuối cùng:
“Anh em, nhớ lời anh trai, muốn leo lên cao, không thể có điểm yếu.
“Một người đàn ông thật lòng trao trái tim cho một người phụ nữ, đối với người khác gọi là tình yêu đích thực, đối với nghề của chúng ta mà nói, gọi là tử huyệt.
“Đừng nói chuyện anh chết cho chị dâu biết, cứ nói, anh theo người phụ nữ khác rồi, để lại một số tiền cho chị ấy, bảo chị ấy đùng đến tìm anh nữa….”
Trì Vọng gật đầu đồng ý, người anh trai mới yên tâm nhâm mắt.
Trì Vọng nhìn thi thể của người anh trai, im lặng hồi lâu.
Anh ta đã lừa dối người anh trai, kẻ thù không hề để lại bất kỳ người sống sót nào.
Vợ của người anh trai cũng đã chết, thì thế năm cách người anh trai vài chục mét, vừa rồi Trì Vọng đã dùng thân mình che chân cho cô ấy.
Trì Vọng dã tổ chức tang lê cho người anh trai và vợ của anh ta, sau đó tàn sát cả nhà kẻ thù.
Trong gần mười năm sau đó, Trì Vọng luôn ghi nhớ lời của người anh trai.
Anh ta leo lên cao hơn người anh trai, anh ta không thế có điểm yếu.
Bên ngoài đều dồn răng cô gái nghe anh ta chơi đàn piano bên ngoài bệnh viện tâm thần là ánh trăng sáng của anh ta.
Mỗi lần nghe thấy, Trì Vọng đều muốn cười.
Thật buồn cười, anh ta là người dám động thủ với cha ruột, một cô gái nhỏ, ở bên ngoài nghe anh ta chơi đàn hai lần, có thể quan trọng đến mức nào? Nhưng anh ta lại thích để bên ngoài đồn đại như vậy.
So với việc không có điểm yếu thì có một điểm yếu giả, không phải tốt hơn sao?
Hơn nữa
Trì Vọng sẽ cảm thấy, bên ngoài đều cho ràng anh ta yêu ánh trăng
sáng đó thì Hạ Diễm sẽ cùng an toàn hơn.
Hạ Diễm là người phụ nữ ở bên Trì Vọng lâu nhất,
Trì Vọng nhớ lời của người anh trai, phụ nữ có thể nuôi, có thể chơi
nhưng không thể yêu.
Trì Vọng không ngờ rằng mình sẽ sa ngã.