Cuồng Ôm. - Chương 6
13.
Bầu không khí mờ ảo của cầu thang làm tôi dũng cảm hơn một chút. Nhưng nó yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe thấy nhịp tim của mình ngày càng lớn hơn.
Tôi lắp bắp: “Tôi phải làm gì đây?”
Thực sự không che giấu, đây là lần đầu tiên tôi làm chuyện này. Lúc trước khi ở trong phòng dụng cụ Thẩm Tùy Hoài chỉ nắm tay tôi một cách kiềm chế. Sau đó, tôi chủ động ôm lấy hắn.
Nhưng lúc đó Thẩm Tùy Hoài không có ôm tôi.
Cho nên nói đúng ra, đây là lần đầu tiên tôi chủ động giúp Thẩm Tùy Hoài giảm bớt cảm giác khó chịu của hắn.
“Đừng căng thẳng thế.”
Thẩm Tùy Hoài vỗ nhẹ lên đùi mình “Cậu ngồi xuống đây đi, đứng ôm mệt lắm.”
Tôi kinh ngạc.
Trực tiếp…ngồi lên đùi hắn?
Nhưng nhìn vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của Thẩm Tùy Hoài, dường như hắn chỉ đang nghiêm túc trị bệnh. Tôi mím môi, cẩn thận từng chút một ngồi lên đùi hắn.
“Tôi…” Chưa kịp nói hết thì Thẩm Tùy Hoài đã ôm chặt lấy tôi.
“Xin lỗi, tôi có chút nóng nảy.”
Nếu bỏ qua cánh tay như gọng kìm giữu chặt lấy eo tôi, tôi sẽ nghĩ hắn đang nói chân thành.
Hắn cố gắng hết sức để duy trì sự bình tĩnh cuối cùng: “Cậu ổn chứ?”
“Ồn, ổn mà.”
“Nhưng có vẻ như tôi lại không được như thế.”
Thẩm Tùy Hoài thì thầm nói nhỏ bên tai tôi. Cơ thể tôi cứng đờ, luống cuống không biết nên để tay chân ở đâu.
Mà hắn thì một mực ôm tôi cứng ngắc, bàn tay to lớn nắm lấy vai tôi, hơi thờ của hắn có phần nặng nề kiềm chế, từng đợt nóng hổi phả vào da tôi khiến tôi đỏ bừng mặt, cố gắng tìm chủ để nói chuyện “Ừm…tôi cũng không nặng lắm đâu ha?’
“Như thế này cậu có mỏi chân không? Hay là tôi xuống nhé?”
“Ừm…cậu định ôm tôi như thế này đến bao giờ? Cậu đã thấy tốt hơn chưa?”
“Bạn học Khương.”
Hô hấp của hắn trở nên không ổn định. Thẩm Tùy Hoài ngẩng đầu, không nhịn được ngắt lời tôi: “Cậu có thể chạm vào tôi không?”
Tôi chấn kinh. Làm sao hắn có thể nói mấy cái lời như này trên cái gương mặt lạnh hơn cả tờ tiền kia hả?
“Cái này không tốt lắm đâu?”
Tôi nói vậy nhưng tay tôi đã thật lòng chạm vào đầu Thẩm Tùy Hoài. Tóc hắn mềm đáng kinh ngạc, làm tôi không kìm được sờ sờ vuốt vuốt thêm mấy cái nữa.
Tôi hoàn toàn không chú ý tới Thẩm Tùy Hoài nhân cơ hội này cọ xát tôi thêm mấy cái. Cho đến khi hắn không chịu nổi nữa nhắm mắt lại, vùi đầu vào hõm cổ tôi, hơi thở nóng rực từ làn môi hắn phả lên làn da nhạy cảm khiến tôi tê dại. “Bạn học Khương, cậu có thể… chạm vào tôi thêm vài lần nữa được không?”
Tôi “…” tôi thề, với cái giọng nói này, cái gương mặt này, cái lời nói này, chỉ có chó mới nhịn được!
Tôi, không phải chó!
Tôi run rẩy giơ tay lên, chỉ muốn cả gan sờ lên gương mặt xinh đẹp của Thầm Tùy Hoài. Kết quả là một giây tiếp theo, còn chưa kịp sờ được cái thì một âm thanh vang lên bên ngoài cầu thang. Tôi giật mình theo phản xạ đứng bật dậy, muốn tránh xa Thẩm Tùy Hoài ra. Nhưng động tác của hắn còn nhanh hơn, trục tiếp giữ chặt lấy eo tôi, kéo sát tôi hơn vào lồng ngực, giơ tay ấn nhẹ đầu tôi tựa vào vai hắn. Một giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên từ đỉnh đầu tôi “Suỵt, im lặng một chút.”
Nhưng Thẩm Tùy Hoài có lẽ đã đánh giá sai lực đạo của chính mình, một lần ấn liền khiến môi tôi chạm lên xương quai xanh nhô lên đầy gợi cảm của hắn. Mắt tôi mở to vì bối rối và xấu hổ, vô thức liếm liếm môi. Phát giác được làm chuyện ngu xuẩn, trong nháy mắt tôi ngây ngẩn cả người. Mà thân thể của hắn cũng cứng đờ lại. Nhưng âm thanh ngoài cửa vẫn không hề rời đi. Cánh tay hắn đặt trên người tôi cũng không giảm đi lực đạo. Không lâu sau, sự im lặng lại quay trở lại cầu thang nhưng không ai trong chúng tôi di chuyển cả, cứ thế không biết qua bao lâu duy trì lấy động tác này, cho đến khi hơi thở của Thẩm Tùy Hoài bình tĩnh trở lại.
“Cậu…cậu xong chưa?” Tôi không dám ngẩng đầu lên, ngơ ngác nói.
Thẩm Tùy Hoài ậm ừ, buông eo tôi ra. Tôi vội vàng đứng dậy, giả vờ chỉnh lại quần áo, vừa muốn nói lại thôi: “Vừa rồi…”
“Bạn học Khương, cảm ơn.” Thẩm Tùy Hoài cắt ngang lời tôi, đôi mắt hắn tràn ngập những tia sáng nhỏ. Nó sáng đến kinh ngạc ngay cả trong ánh sáng mờ. Bị vẻ đẹp quyến rũ, tôi quên mất sự lúng túng, ngượng ngùng trước đây, tôi nuốt lại những lời định nói.
Thôi kệ đi.
Tôi tuyệt vọng nghĩ. Sắc đẹp quả nhiên khiến con người ta phải ngậm đắng nuốt cay mà.
14.
Cơn “đói da” được xoa dịu lần một ắt có lần hai. Cứ lặp đi lặp lại như vậy liền thành thói quen. Ở trường, Thẩm Tùy Hoài vẫn mặc bộ đồng phục rộng thùng thình và đeo kính gọng đen, lộ rõ vẻ u ám, cấm người lạ đến gần. Hắn không có bạn bè, cũng không cần bạn bè.
Những sân thượng bỏ hoang, những góc khuất, những lùm cây trường học… Từ lúc mới bắt đầu dắt tay đến ôm, tôi dần dần quen với việc tiếp xúc gần gũi với hắn, thậm chí còn không thấy có gì kì lạ cả cho đến khi người bạn cùng bàn chạm vào tay tôi và nói “Khương Diệp, cậu có thấy Thẩm học bá đứng đầu lớp chúng ta gần đây đẹp trai hơn nhiều không?”
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu: “Có sao không?”
“Tất nhiên rồi!” Bạn cùng lớp cho rằng mình đã nhìn thấy quá nhiều nam sinh đẹp trai nói với giọng chắc nịch “Dạo này trông cậu ấy không có vẻ gì là cách xa con người cả ngàn dặm! Điều quan trọng nhất là! Tóc mái của học bá Thẩm đã được cắt ngắn! Mặc dù vẫn như cũ mang theo bộ kia xấu bẹp kính mắt, nhưng tớ dám khẳng định, cậu ấy tuyệt đối là một siêu soái ca!”
“Cậu không để ý thấy gần đây đám con gái trong lớp chúng ta ngày càng đến chỗ Thẩm Tùy Hoài nhiều hơn sao?”
Nhắc đến mái tóc ngắn của Thẩm Tùy Hoài, tôi cảm thấy có chút áy náy. Chủ yếu là do tay nghề tôi kém quá. Khi tôi đưa tay lên định xoa tóc hắn không kiêng nể gì, tóc và cúc áo đã vướng vào nhau. Tôi hào hứng nói rằng tôi sẽ cắt nó ra cho Thẩm Tùy Hoài. Kết quả không cẩn thận liền cắt hơi nhiều. Nhưng khi tôi nghe thấy những cô gái khác trong lớp bắt đầu tiến lại gần Thẩm Tùy Hoài, tôi vô thức ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn thì tình cờ nhìn thấy thành viên ban nghiên cứu hỏi Thẩm Tùy Hoài với khuôn mặt đỏ bừng. Mặc dù biết không có khả năng có cái gì, nhưng tôi không hiểu sao lồng ngực cảm thấy có chút khó chịu.
Thật kỳ lạ.
Vì vậy, khi gặp riêng Thẩm Tùy Hoài, tôi đã có thói quen nói những điều này. Hắn nghiêng đầu nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu: “Bạn Khương không thích tôi nói chuyện với người khác sao?”
Khi hai người hòa hợp trong sự riêng tư, dưới sự ép buộc và xúi giục của tôi, Thẩm Tùy Hoài đã tháo kính ra và chải tóc mái, làm lộ ra khuôn mặt thanh tú hoàn toàn vượt quá quan điểm thẩm mỹ của tôi.
Tôi choáng váng khi được hỏi, lại cảm thấy hơi xấu hổ khi lại bị hắn nhìn chằm chằm, thế là vô ý thức quay mặt chỗ khác: “Kỳ thật cũng không phải thế.”
“Được rồi,” Thẩm Tùy Hoài thu hồi ánh mắt, cúi đầu tiếp tục trả lời câu hỏi, “Nếu bạn học Khương không thích thì tôi sẽ không nói chuyện với bọn họ. Dù sao tôi cảm thấy bọn họ rất phiền.”
Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh như thể nói về một chuyện bình thường. Nhưng có một chỗ trong lòng tôi chợt mềm đi đến mức hoàn toàn hỗn loạn. Nó ngọt ngào như mật ong vậy. Nhưng trước khi tôi kịp nở nụ cười, Thẩm Tùy Hoài không biết từ đâu lấy ra một tờ giấy, mặt không biểu tình nói: “Nhưng hôm qua bài của cậu có nhiều sai sót, lẽ ra không nên sai, cho nên hôm nay cậu không được động chân động tay với tôi.”
Tôi lập tức sửng sốt: “Nhưng hôm nay là ngày tôi chạm vào cậu mà…” thanh âm dần nhỏ dần dưới cái nhìn sắc lạnh của Thẩm Tùy Hoài. Ban đầu, lúc đầu tôi đã giúp Thảm Tùy Hoài giảm bớt hội chứng đói da của hắn và hắn dạy bù cho tôi để làm giao dịch cho đến khi hắn phát hiện ra tôi thèm muốn sắc đẹp của hắn.
Ừm… nói vậy cũng không đúng…
Tôi chỉ là mê tay, mê xương quai xanh, mê sắc, mê…
Ừ thì tôi chỉ là một cô gái tham lam mà thôi. Vì thế lúc đầu, việc bịa ra bài học đã thêm vào một số cám dỗ để dụ dỗ. Giống như treo củ cà rốt lên trán con lừa vậy.
Tôi hít một hơi thật sâu, xắn tay áo lên và nhìn chằm chằm vào tờ giấy kiểm tra, nghiến răng nghiến lợi: “Hôm nay nếu tôi làm đúng, lần sau tôi sẽ đòi lại cậu gấp đôi!”
Tôi không thể chấp nhận hiện giờ mình chỉ là một con búp bê, bị Thẩm Tùy Hoài ôm mà không cử động!
Thực ra nhiều lúc tôi không biết người bị hội chứng đói da là tôi hay là hắn nữa…
“Được thôi.” Hắn đáp lại, giọng nói tràn ngập ý cười.
15.
Ngoại trừ phần thưởng, lúc khác thực sự làm người ta uể oải suy sụp.
Cũng may học bù có chút hiệu quả. Trong bài kiểm tra mới, tôi đã leo từ vị trí cuối lớp lên vị trí thứ 30, chủ nhiệm lớp cũng đặc biệt khen ngợi tôi. Mặc dù Thẩm Tùy Hoài xin nghỉ phép không thể đến trường, tôi có chút thất vọng nhưng tâm tình vẫn rất vui vẻ. Mãi đến chiều, bạn trong ban nghiên cứu mới chạy tới nói rằng giáo viên chủ nhiệm muốn gặp tôi nói chuyện. Dọc đường, nhiều người nhìn tôi bằng ánh mắt giễu cợt, khinh thường, kèm theo những lời thì thầm. Tôi cảm thấy bối rối và khó hiểu. Khi bước chân vào phòng của chủ nhiệm, liền thấy Khương Nghiên và mẹ đang đứng ở đó.
Tôi có chút bất an, vô thức nhìn giáo viên chủ nhiệm “Thưa cô, cô gọi em có chuyện gì ạ?”
“Thật ra hôm nay tôi muốn hỏi em một chuyện…”
Cô ấy còn chưa nói xong đã bị giáo viên toán ở một bên ngắt lời. Cô ấy dạy cùng lúc cả lớp của tôi và của Khương Nghiên, nhưng cô ấy đặc biệt ghét tôi. Cô dạy toán cầm lấy bài kiểm tra của tôi và nói với giọng rất hung hãn: “Khương Diệp, tôi hiểu rằng em hiếm khi học tập nghiêm túc ở nhà. Làm thế nào mà em lại cải thiện điểm môn toán của mình nhiều như vậy trong một thời gian ngắn? Không bằng nói ra cho mọi người nghe một chút, nếu là phương pháp tốt tôi sẽ đem chia sẻ cho các bạn học khác!”
Giọng điệu lộ rõ vẻ chế giễu khinh thường, chỉ thiếu điều chỉ ngón tay vô mặt tôi nói tôi gian lận vậy.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mẹ tôi lập tức trở nên rất xấu xí. “Tiểu Diệp.”
Tôi chưa kịp nói gì thì Khương Nghiên đứng ở một bên đã cau mày làm bộ như chị em thuyết phục tôi: “Chị đã nói bao nhiêu lần rồi, điểm kém cũng được, nhưng không được gian lận.”
Một câu liền đem nguyên nồi shit ụp lên đầu tôi.
Tôi đại khái đoán được cái gì tình huống, chỉ cảm thấy một trận hoang đường. Tôi vô thức trả lời Khương Nghiên “Chị muốn nói em gian lận, nhưng chị có chứng cứ không? Nếu như không có chứng cứ, em còn có thể nói chị cuộc thi lần này gian lận nữa nha!”
Nguyên nhân của vấn đề rất đơn giản. Có lẽ là Khương Nghiên, với tư cách là lớp trưởng, người nộp bài tập về nhà lên giáo viên, vô tình nghe thấy cô giáo chủ nhiệm khen tôi liền nói một câu “Nhưng em không thấy em ấy học bài ở nhà.” Ẩn bớt