Cuồng Ôm. - Chương 8
“Cậu ấy thông minh và kiên nhẫn, không bao giờ nghĩ cháu ngu ngốc và dạy đi giải lại các câu hỏi cho cháu.”
“Cậu ấy sẽ nói với cháu rằng cháu rất tố nên hông cần phải buồn vì những người không thích, không quan tâm đến cháu, vì cháu nhất định sẽ gặp được những người tốt hơn, biết bao dung và chấp nhận cháu.”
“Khi có chuyện gì xảy ra, cậu ấy sẽ đứng trước mặt cháu.”
“Cậu ấy ít nói và không muốn kết bạn nhưng đó không phải lỗi của cậu ấy. Chỉ là cậu ấy chưa có thời gian để học thôi.”
“Nhưng đó không phải vấn đề, cháu có thể từ từ dạy cậu ấy!”
Nước mắt nặng nề rơi xuống, rơi xuống mu bàn tay.
Tôi không biết tôi đang nói cái gì, nhưng khi nghe mẹ Thẩm Tùy Hoài nói những lời tổn thương đó, tôi cảm thấy đau lòng xen lẫn tức giận. Chỉ muốn cố gắng giải thích cho Thẩm tùy Hoài.
Tựa như ngày đó, hắn đứng trước mặt tôi chứng minh sự trong sạch của tôi.
“Thẩm Tùy Hoài là người tốt, cực kỳ tốt!’
“Ngay cả khi cô là thần tượng mà cháu ngưỡng mộ nhất, cháu cũng không cho phép bạn nói như vậy về cậu ấy!”
“Người tốt?” Không ngờ, mẹ Thẩm vốn đang điên cuồng lại đột nhiên bình tĩnh lại.
Cô mỉm cười nhìn tôi nói với giọng nhẹ nhàng “Cô bé, cháu chẳng qua bị nó lừa thôi. Chẳng qua nó muốn thu được lợi ích gì từ cháu nên mới tiếp cận cháu. Cô là mẹ nó nên biết rất rõ nó là người như thế nào.”
“Cô sinh ra nó, chẳng lẽ không biết nó mấy cân mấy lạng?”
Lời của mẹ Thẩm và mẹ tôi chồng chéo lên nhau. Tay chân tôi trở nên lạnh ngắt. Sau đó tôi chợt nhớ đến cảnh Thẩm Tùy Hoài đứng trước mặt tôi ngày hôm đó. Tôi không biết hắn đã thu hết bao nhiêu can đảm để đối mặt với lời buộc tội tương tự đến kinh ngạc này. Càng khó tưởng tượng hắn đã kiên trì như thế nào trong khoảng thời gian này.
Tim tôi như bị bàn tay vô hình nào đó nắm lấy khiến tôi khó thở.
“Vậy thì cháu đồng ý để cậu ấy lợi dụng.”
Giọng tôi run run nhưng tôi vẫn bướng bỉnh: “Dù có chuyện gì xảy ra thì cháu cũng sẵn sàng làm”.
Lời vừa dứt, tay tôi được bao bọc bởi bàn tay ấm áp. Thẩm Tùy Hoài mở mắt, cố gắng đứng thẳng, ho nhẹ, có chút buồn cười “Cậu là đồ ngốc sao? Còn muốn người khác lợi dụng nữa chứ.”
Tôi không nói gì, chỉ nhìn hắn với đôi mắt đẫm lệ.
“Quả nhiên nó cũng giống như người đó, chỉ giả vờ đáng thương thôi, cô bé, tránh xa nó ra.”
“Bị một con quỷ nhắm đến không có chuyện tốt lành gì đâu.”
Giọng điệu của mẹ Thẩm đang chế nhạo. Nhưng tôi chưa kịp nói gì thì người phụ nữ bên cạnh đã không chịu nổi nữa. “Đủ rồi đấy chị.”
Cô ấy ra hiệu cho tôi gọi 120 trước, sau đó quay người lại, kìm nén cơn tức giận: “Em luôn nghĩ rằng nếu đợi thêm một chút, chị sẽ từ từ chấp nhận Tiểu Hoài. Nhưng không ngờ lúc em đang ở đây, chị lại làm như vậy. Thôi đi. Nếu chị thực sự không muốn đứa trẻ này thì em sẽ nuôi nó!”
“Bạn học Khương.”
Mu bàn tay được vỗ nhẹ. Thẩm Tùy Hoài ra hiệu cho tôi đỡ hắn đứng dậy. Hắn chậm rãi bước đến chỗ người mẹ danh nghĩa của mình và chợt cười: “Vậy thì coi như bà không có đứa con trai này đi, dù sao tôi cũng không nợ bà cái gì.”
Những ngón tay của tôi dường như đã chạm phải thứ gì đó ướt và dính, chưa kịp nhìn thì hắn đã che mắt tôi lại.
Một tiếng cười khúc khích lọt vào tai tôi “Bạn học Khương, tôi hơi mệt, cho tôi mượn tạm bờ vai cậu nhé?”
“Thẩm Tùy Hoài!!!”
22.
Thân thể Thẩm Tùy Hoài đầy vết thương. Nghiêm trọng nhất là bị đâm vào lưng bằng một vật sắc nhọn, vết thương cỡ khoảng một gang tay.
“Mấy năm nay tâm trí của chị gái cô không ổn lắm.”
Dì của Thẩm Tùy Hoài đã kể cho tôi nghe nhiều điều. Cũng vào lúc này tôi mới phát hiện ra cô và mẹ Thẩm Tùy Hoài là song sinh, và cũng mới là người họa sĩ tài năng mà tôi đã ngưỡng mộ và cố gắng hết sức để được gặp trong suốt bao nhiêu năm qua. Cô ấy mỉm cười với tôi và nói với giọng có lỗi, “Tôi đến muộn.”
Mẹ của Thẩm Tùy Hoài cũng là một họa sĩ.
Nghệ sĩ có tài năng và sự theo đuổi vô cùng lãng mạn, đặc biệt là trong tình yêu. Vì vậy, sau khi gặp cha của Thẩm Tùy Hoài, cô đã kiên quyết từ bỏ tất cả và bỏ trốn cùng chàng trai nghèo khổ hứa sẽ dành cả cuộc đời bên cô. Nhưng người đàn ông vẫn lừa dối.
“Cô ấy không thể chấp nhận được và suy sụp tinh thần, còn Tiểu Hoài lại trở thành mục tiêu trút giận của cô ấy.”
”Khi cô tìm thấy họ, Tiểu Hoài đã trở nên như thế này.”
Thẩm Tùy Hoài một mực bị chèn ép. Hắn tìm không thấy tự tin, càng tìm không thấy ý nghĩa sự tồn tại của mình.
Trong cơn suy sụp tột độ, Thẩm Tùy Hoài được chẩn đoán mắc hội chứng “đói da”, có lẽ là do hắn khát khao tình cảm mẫu tử nhưng không thể có, hay mỗi khi hắn được chạm vào mẹ thì lại nhận được đòn roi nên hắn mới trở nên như vậy.
Khao khát được yêu thương nhưng lại lẩn trốn vì sợ hãi.
Và điều này càng khiến mẹ của Thẩm Tùy Hoài càng ghét hắn hơn.
“Tiểu Hoài không có bạn bè và hiếm khi quay về nhà mà kể về những chuyện xảy ra ở trường.”
Dì sờ đầu tôi nói: “Nhưng dì có nghe nói đến cháu, Tiểu Hoài nói cậu ấy gặp bạn cùng lớp mới họ Khương, một cô bé ngốc nghếch và đáng yêu.”
“Mặc dù đầu óc không thông minh, nhưng vì ước mơ vẫn luôn rất cố gắng.”
“Thằng bé nói cháu rất có thiên phú hội họa, lần trước bỏ lỡ khiến cháu rất nuối tiếc. Hôm nào đó có thể vẽ một bức cho dì xem không?”
Tôi nặng nề gật đầu, mắt đỏ hoe: “Vâng.”
“Còn giờ phiền cháu chăm sóc Tiểu Hoài giúp dì.”
Cô phải giải quyết chuyện của mẹ Thẩm Tùy Hoài trước đã.
“Vâng ạ.”
23.
Thẩm Tùy Hoài tỉnh lại lúc chạng vạng tối. Rõ ràng tôi có rất nhiều điều muốn nói với hắn, nhưng lời đến miệng lại không thể nói ra. Cuối cùng tôi chỉ có thể hỏi hắn một cách khô khan: “Thẩm Tùy Hoài, tại sao cậu lại giảng bài cho tôi khi đang ở trong phòng thiết bị?”
Đây là một câu hỏi luôn làm tôi bối rối.
Thẩm Tùy Hoài nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng cau mày nói “Bởi vì tôi không thể tìm ra cách nào khác để trả nợ cho cậu.”
“Tôi không biết mình có thể làm được gì, ngoại trừ học tốt ra thì tôi cũng chỉ có thể cố gắng giải thích rõ ràng đề tài cho cậu, tôi nghĩ cậu cần, tất nhiên là nếu cậu không cần thì tôi không còn cái gì để cho bạn cả.”
Tôi chợt nhớ đến lời dì của Thẩm Tùy Hoài đã nói với tôi. Giữa sự đàn áp và ngược đãi của mẹ mình, Thẩm Tùy Hoài có lòng tự trọng thấp và rất nhạy cảm.
Nghĩ đến điều này, tôi lại nhịn không được đỏ cả vành mắt, vô thức nắm lấy tay hắn, nói một cách nghiêm túc.
“Không có, cậu thật ra rất tốt, rất tốt. Cậu có thể làm rất nhiều điều, rất ưu tú, trong số những người tôi đã gặp qua cậu là người lợi hại nhất!”
“Tôi biết.” Thẩm Tùy Hoài cười ra tiếng. “Cậu nói rất nhiều lần rồi.”
“…”
Trên mặt tôi có chút nóng.
Thẩm Tùy Hoài đột nhiên lại lên tiếng: “Thật ra mẹ tôi nói đúng, tôi không phải người tốt, tôi rất giỏi giả vờ đáng thương để lấy được thiện cảm của cậu.”
“Tôi ích kỷ và xấu xa những điều tốt đẹp cậu nghĩ về tôi đều là do tôi giả vờ. Bởi vì tôi cần cậu chữa lành vết thương cho tôi.”
Ánh mắt của hắn sáng rực nhìn tôi: “Sợ hãi sao?”
Đây không phải lần đầu tiên hắn hỏi tôi có sợ hắn không.
Tôi vẫn như trước, lắc đầu.
Hắn cười “Vậy nếu tôi nói rằng ngay từ đầu tôi đã tiếp cận cậu với ý định không trong sạch thì sao?”
Tôi cau mày, tôi cho rằng tôi mới là người có mục đích không trong sáng thì đúng hơn. Nhưng vẫn tò mò muốn biết câu trả lời của hắn.
“Tôi là người thích tìm ra câu trả lời, bất kể là về cái gì, chỉ cần tôi không biết, tôi sẽ rất muốn được tìm ra đáp án của nó. Nên tôi cũng tò mò không biết tại sao cậu lại là người duy nhất tôi không ghét tiếp xúc da thịt.”
“Vậy bây giờ cậu tìm ra được lời giải chưa?”
“Vẫn chưa.” Thẩm Tùy Hoài lặng lẽ nhìn tôi. Đôi môi mỏng của hắn hơi mím lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Có lẽ phải rất lâu nữa tôi mới giải đáp được.”
Tôi gật đầu hiểu ý.
Nhưng không có điều nào trong số này là quan trọng.
Điều quan trọng nhất là…
“Thẩm Tùy Hoài, cậu cần phải sớm bình phục.”
Tôi hít một hơi thật sâu và nói với anh ấy bằng giọng cực kỳ nghiêm túc: “Tôi vẫn đang rất cố gắng để vào cùng đại học với cậu.”
“Được.” Hắn bật cười.
Một giây sau.
“Bạn học Khương, lại gần chạm tôi một cái đi, kỳ thực tôi nhẫn nhịn cũng hơi lâu rồi…”
“… a a a Thẩm Tùy Hoài chết tiệt! Đừng có bày ra cái biểu cảm đó chứ!!! Đây quá là thất đức rồi!!!”
24.
Mẹ của Thẩm Tùy Hoài bị đưa vào bệnh viện tâm thần và suốt đời không được phép ra ngoài, và hắn đã trở lại trường học.
Hắn không có ý định thay đổi diện mạo của mình. Theo lời của hắn thì hắn vẫn không thích người nào khác chạm vào hắn ngoại trừ tôi.
“Như thế này tôi sẽ ít bị quấy rầy hơn.”
Nghĩ đến khuôn mặt của Thẩm Tùy Hoài, tôi gật đầu với vẻ cảm thông sâu sắc.
Hồng nhan họa thủy, thả ra chỉ tổ làm hại con nhà người ta. Tốt nhất cứ làm hại một mình tôi thôi là được rồi.
Bây giờ hắn quang mình chính đại kèm tôi học, ngay cả cô giáo chủ nhiệm cũng biết, xếp tôi với hắn ngồi cùng một bàn.
Đương nhiên, điều này chỉ giúp Thẩm Tùy Hoài thực hiện tâm tư nhỏ của hắn một cách thuận tiện hơn.
Còn người bạn cùng bàn và bạn cùng phòng cũ của tôi rất phẫn nộ. Cô ấy cảm thấy việc dạy kèm cho tôi trong khoảng thời gian này khá hiệu quả, cô ấy cũng không thua kém gì Thẩm Tùy Hoài, quyết tâm thách thức hắn. Vì vậy, điều này biến thành việc Thẩm Tùy Hoài dạy thêm cho tôi khi tôi ở trường, về phòng cái liền bị bạn cùng phòng túm đầu giảng bài cho.
Điểm số của tôi đã được cải thiện nhưng tôi có một khuôn mặt đau đớn.jpg.
Điều duy nhất khiến tôi vui có lẽ là dì của Thẩm Tùy Hoài rất thích tôi. Cô ấy dự định sẽ tự mình bồi dưỡng tôi.
“Không phải chỉ vì Tiểu Hoài.”
Cô nói: “Cháu rất tài năng, và quan trọng nhất là dì thấy được sức sống kiên cường trong tranh của cháu.”
Ngọn cỏ bị đá cứng đầu đè xuống cuối cùng cũng có thể đâm chồi non khao khát một thế giới mới trong kẽ nứt của đá.
Mọi thứ đang đi đúng hướng.
Ngoại trừ Kỷ Tòng Chí.
Anh ta hoang tưởng tin rằng tôi đang cố tình chọc tức anh ta.
“Đừng đùa nữa, Khương Diệp.” Kỷ Tòng Chí nở một nụ cười mỉa mai, nhưng mắt lại đỏ đến chảy máu: “Rõ ràng là em đã thích anh nhiều năm như vậy!”
“Nhưng chỉ cần một chút thời gian để quyết định không tiếp tục làm một con chó cái nữa.” Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ngoài ra, đừng làm phiền tôi nữa.Tôi còn phải học thêm.”
“Khương Diệp…” Lời còn chưa kịp nói hết, Kỷ Tòng Chí bị người phía sau hung hăng đạp ngã lăn ra đất.
Tôi yên lặng né sang một bên. Khi Thẩm Tùy Hoài đi ngang qua còn giả vờ vô tình giẫm phải anh ta một cái.
“Thẩm Tùy Hoài!” Kỷ Tòng Chí tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lời của Thẩm Tùy Hoài lời ít ý nhiều “Mắt mù.”
“Không nhìn thấy.”
Nhưng khi nhìn thấy tôi, cơn tức giận của hắn đột nhiên biến mất. Hắn nhìn tôi, khuôn mặt ấm ức như đứa trẻ con đòi kẹo, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa ngọn lửa chiếm hữu mãnh liệt “Bạn học Khương, hôm nay em chưa ôm anh.”
Vì vậy, dưới đôi mắt mở to của Kỷ Tòng Chí, tôi đã hào phóng nhảy ra ôm Thẩm Tùy Hoài một cái.
“Còn chưa đủ.” Hắn tựa vào tai tôi, tiếp tục tỏ vẻ ủy khuất: “Bạn học Khương, em không muốn chạm vào anh sao?”
Phắc!
Tôi hít một hơi sâu, cố kìm lại cảm giác phấn khích muốn bổ nhào vào hắn.
Kỷ Tòng Chí một bên cười khẩy “Thẩm Tùy Hoài, mày vẫn không biết trước đây Khương Diệp thích tao đến mức nào phải không?”
Ánh mắt lạnh lùng và thù địch của anh ta rơi vào người Thẩm Tùy Hoài “Là bởi vì tao không thích mày nên cô ấy chủ động tiếp cận mày, khiến thành tích của mày thảm bại dưới tao.”
Thẩm Tùy Hoài chậm rãi “ồ:” một tiếng, rồi thở dài “Thật đáng thương.”
“Mày nghĩ mày có thể châm ngòi ly gián một cách bí mật nhưng thật tiếc, Khương Diệp đã nói với tôi từ lâu rồi, nhưng mày vẫn không biết gì về nó, cứ như một tên hề vậy.”
Sắc mặt Kỷ Tòng Chí thất sắc, tái nhợt: “Mày nói cái gì?”
“Nhưng điều đó càng khiến tao khinh bỉ mày hơn.” Thẩm Tùy Hoài bước tới giẫm lên tay anh ta. Hắn định nói gì đó nhưng tôi ngăn hắn lại, cúi xuống tát Kỷ Tòng Chí hai cái.
“Thật ra tôi đã muốn làm việc này từ lâu rồi, nhưng chưa có cơ hội. May mà bây giờ đã có rồi. Khi tôi thích anh, anh luôn nghĩ cách dày vò tôi, nhưng bây giờ tôi không thích anh nữa thì anh lại cố chấp bám lấy tôi. Nói nhiều như vậy làm gì? Để thể hiện bản tính đê tiện của anh hả?”
“Kỷ Tòng Chí, kẻ phụ bạc thì phải xuống địa ngục.”
Nói xong tôi kéo Thẩm Tùy Hoài rời đi.
Xà lơ gì vậy, tôi đây còn muốn thi vào đại học, không thể bị một tên cặn bã làm ảnh hưởng tâm trạng!
25.
Kỷ Tòng Chí tuyệt vọng rời đi. Không biết sau đó xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta và Khương Nghiên đã hoàn toàn chia tay.
Không lâu sau, có tin Kỷ Tòng Chí bị đánh gãy tay nhốt trong nhà kho bỏ hoang và chịu lạnh cóng cả đêm. Nghe nói là chọc phải đám lưu manh nào đó. Nhưng tôi nghi ngờ rằng vấn đề này có liên quan đến Thẩm Tùy Hoài.
Nhưng hắn luôn bày ra vẻ mặt vô tội. Nhưng không có người nhà họ Kỷ đến gặp hắn nên tôi chỉ có thể nhắc nhở một cách mơ hồ. Và kể từ khi ở trường, về cơ bản tôi chưa từng gặp Khương Nghiên, người học trên tôi một lớp.
Ngoài những ngày nghỉ cuối tuần, tôi ít khi về nhà. Khương Nghiên vẫn sẽ gây ồn ào khi bố mẹ tôi hỏi tôi điều gì đó để thu hút sự chú ý của họ. Nhưng tôi không quan tâm lắm mà chỉ lặng lẽ làm việc của mình. Sau đó, tôi thấy khó chịu và đơn giản là không quay lại thường xuyên nữa. Lúc đầu, mẹ tôi thường nhắn tin hỏi thăm tình hình của tôi. Sau nhiều lần không nhận được phản hồi, bà tập trung bồi dưỡng Khương Nghiên. Thỉnh thoảng khi nói về tôi, bà vẫn còn giọng điệu thiếu kiên nhẫn: “Thật không biết tôn ti trật tự, có chuyện bé tí cũng bày đặt giận dỗi người nhà, không biết là học từ đâu ra! Đúng là nuôi ra một con sói mắt trắng!”
Tuy nhiên, có lẽ là do năm cuối cấp rất căng thẳng, cũng có lẻ là thiếu cái bia đỡ đạn là tôi đây, mâu thuẫn giữa mẹ tôi và Khương Nghiên ngày càng lớn. Đặc biệt là khi mẹ tôi ngày càng trở nên kiểm soát hơn.
Sau khi chia tay với Kỷ Tòng Chí, Khương Nghiên bắt đầu nảy sinh tâm lý nổi loạn. Điều này cũng khiến kết quả thi tuyển sinh đại học của chị ta không đạt yêu cầu.
Mẹ muốn chị ta học lại, nhưng Khương Nghiên không chịu, cuối cùng thậm chí còn chọn yêu một tên xã hội đen.
Điểm số của tôi ngàng càng được cải thiện.
Tôi cũng đã xuất hiện trên TV nhiều lần và giành được nhiều giải thưởng nhờ công sức bồi dưỡng của giáo viên của tôi. Tất nhiên, những điều này đều do bạn bè của bố mẹ kể lại cho bọn họ. Họ khen ngợi bà và nói: “Cô con gái thứ hai của cô thật có triển vọng.”
Nhưng thực ra mẹ tôi cũng bối rối, cuối cùng cũng cười khô khan: “Ồ, hóa ra Tiểu Diệp vẽ giỏi như vậy.”
Sau đó liền gọi cho tôi, mắng tôi vì không nói cho bà biết.
Tôi chỉ hỏi: “Mẹ có cần biết không? Chẳng phải mẹ đã phớt lờ con từ rất sớm rồi sao? Cho nên sau này con tốt hay xấu cũng không liên quan gì đến mẹ.”
Nhưng mẹ nhất quyết không chịu buông tha cho tôi. Bà cần một cô con gái ngoan để giữ thể diện.
Lần này bố đã ngăn mẹ lại. “Bà đã bỏ rơi con bé một lần rồi.”
Sau này tôi không biết bố tôi đã làm gì mà mẹ không bao giờ can thiệp vào bất cứ lựa chọn nào của tôi.
Cho dù bà cực kì không cam lòng.
Nhưng điều này không liên quan gì đến tôi.
Vào ngày tôi rời khỏi phòng thi, tôi nhìn thấy ngay Thẩm Tùy Hoài, người đã được tuyển thẳng, đang đợi bên ngoài với một bó hoa lớn. Hắn tháo kính ra và cắt tóc lại, vẻ ngoài điển trai của hắn thu hút ánh nhìn xung quanh.
Bố mẹ tôi và Khương Nghiên, người bị buộc phải đến, cũng đang đợi tôi. Nhưng tôi chỉ liếc nhìn họ rồi đi về phía Thẩm Tùy Hoài và dì Thẩm.
Tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng chửi rủa của Khương Nghiên và sự không hài lòng của mẹ. Cuối cùng bị bố ngăn lại.
Khi nhìn thấy tôi, đôi mắt Thẩm Tùy Hoài lập tức sáng lên. Vẻ mặt lạnh lùng dịu đi, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng.
Ban đầu tôi nghĩ Thẩm Tùy Hoài sẽ nói điều gì đó cảm động. Cuối cùng hắn chỉ đưa hoa cho tôi, nghiên túc nói.
“Anh đã tìm ra được lời giải cho thắc mắc của anh lúc trước rồi.”
Ở bên cạnh, dì Thẩm không khỏi bĩu môi, “a” một tiếng.
Tôi sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng được.
“Đáp án là cái gì?”
“Không có đáp án.”
“Không có?”
Tôi ngạc nhiên, Thẩm Tùy Hoài ậm ừ. Sau đó hắn hơi nghiêng người và đặt một nụ hôn rất nhẹ lên trán tôi.
Vành tai hắn đỏ ửng lên, hắn nói với giọng điệu nhẹ nhàng và trang trọng. “Bởi vì anh thích em.”
Tình yêu đầy sóng gió và cuồng nhiệt.
Vốn dĩ rất khó để giải thích hay phân tích được.
Xung quanh ồn ào hẳn lên.
Tôi nâng bó hoa ngăn cách tầm nhìn bên ngoài, nhón chân lên thì thầm vào tai hắn.
“Thật trùng hợp, em cũng thích anh.”
-Hoàn-