[ĐAM MỸ/TRỌNG SINH] Nuông chiều không kiểm soát - Chương 1
Dịch bởi Lazy Bee
***
Chương 1. Trở lại tuổi mười bảy.
Tất cả những mong đợi của tôi về thế giới này, đều đến từ lòng bàn tay ấm áp của anh ấy.
– Lục Thanh Trúc
________________
Trong bóng tối dày đặc, Lục Thanh Trúc cảm thấy cổ tay của mình có hơi đau nhức.
Cậu mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà của gác mái cũ kỹ, một con dao gọt bút chì* dính đầy máu từ trong tay rơi xuống sàn nhà, máu nhỏ xuống từng giọt từ xương cổ tay tái nhợt.
(铅笔刀 – bút chì đao: nó là đồ gọt bút chì nhma trên baidu còn có dạng dao nữa )
Đau quá.
Lục Thanh Trúc bò dậy, cậu cảm thấy sau lưng nóng rát, sàn nhà dưới chân phát ra tiếng kẽo kẹt nặng nề.
Có hai, ba cuốn sách giáo khoa bị ném lộn xộn trên giường, Lục Thanh Trúc cầm lấy lật ra xem, là sách giáo khoa của lớp 11, tên của cậu được viết ngay ngắn trên bìa sách mới tinh.
Lục Thanh Trúc ngơ ngác nhìn xung quanh, là khung cảnh quen thuộc, cậu trầm mặc ngồi bên mép giường một lúc lâu, cuối cùng mới có thể xác nhận được mình đã thật sự quay về tuổi 17.
Lịch trên tường bị lật qua nhiều trang, có rất nhiều lịch trình được khoanh tròn và đánh dấu lại, Lục Thanh Trúc nhìn chằm chằm một lát mới nhận ra ngày mai là ngày cậu nhập học.
Lâm Cẩm Dương.
Trong cái đầu đầy mớ hỗn độn của cậu đột nhiên hiện lên cái tên này, nó như tia chớp xé mây, khiến cho cả người Lục Thanh Trúc tỉnh táo lại.
Cậu lảo đảo đi đến cạnh tường, vươn tay kéo lịch xuống lật qua lật lại xem.
Nếu cậu nhớ không lầm thì ngày mai là ngày đầu tiên Lâm Cẩm Dương đến trường với tư cách học sinh chuyển trường.
Lục Thanh Trúc loạng choạng đi đến mép giường, cậu duỗi tay lấy một cái hộp sắt rỉ sét dưới bàn gỗ cũ nát ra.
Trong đó chứa di vật của mẹ cậu để lại, còn có cả tiền mà cậu cực khổ tích góp mấy năm nay.
Đời trước số tiền này đều bị cha dượng cướp đi để mua thuốc lá và rượu, ông ta rất nghiện rượu, mỗi lần về nhà đều say khướt, cả người nồng nặc mùi rượu, vừa thấy cậu là hung dữ ép cậu lấy tiền ra, nếu không có sẽ dùng thắt lưng hoặc gậy đánh cậu.
Cậu sợ bị đánh nên lần nào cũng khóc lóc đưa tiền, van xin ông ta đừng tiếp tục sa đọa phóng túng như vậy nữa.
Mà sai lầm lớn nhất của cậu chính là đã đặt hy vọng vào một người không biết hối cải.
Người này đã chìm sâu vào vũng lầy dưới đáy xã hội, mục nát đến tận xương tủy, không còn thuốc nào có thể cứu nổi. Nếu phải làm lại một lần nữa thì cậu sẽ không bao giờ muốn, cũng không bao giờ giữ cái ý định ngây thơ là tiếp tục sống trong cái nhà như lồng giam này nữa.
Cậu muốn bò ra khỏi cái vực sâu thẳm này.
Cậu muốn được sạch sẽ, muốn được đứng bên cạnh người đó như một con người bình thường.
Vì vậy cậu cần số tiền này, cậu cần dùng những thứ này để đổi lấy tự do cho mình, đổi lấy cơ hội thoát ra khỏi lồng giam.
Bất kể phải trả giá như thế nào, dù cho mình có đầy thương tích cũng không sao, dù có sống không bằng chết, bằng mọi giá, chỉ cần có thể lấy được thì cậu đều sẵn sàng chấp nhận.
Lần nữa giấu hộp sắt đựng tiền vào dưới góc bàn, Lục Thanh Trúc lấy một cuộn băng vải từ trong ngăn kéo ra, cắt xuống một đoạn rồi quấn chặt lên vết thương trên cổ tay.
Miệng vết thương không sâu, dùng băng vải băng bó lại là sau hai ngày có thể tự lành.
Nhưng ngày mai là ngày gặp mặt chính thức đầu tiên của cậu và Lâm Cẩm Dương, cậu không muốn bị người nọ thấy dáng vẻ chật vật khốn khổ này.
Lục Thanh Trúc nhìn cổ tay mảnh khảnh của mình, trên làn da trắng quá mức ấy chỉ có một đường nhỏ dài đang nhỏ máu.
Lúc này, trên cổ tay cậu vẫn chưa có những dấu vết do bệnh trầm cảm phát tác để lại.
Cậu bé 17 tuổi không biết bệnh trầm cảm là gì, bình thường chỉ dùng khuynh hướng tự ngược như một cách để trút bỏ áp lực, cho đến khi bệnh tình chuyển xấu thì ngay cả việc tự mình hại mình cũng đã không thể thỏa mãn được khát vọng bị kìm nén trong cậu, khi đó cậu mới giật mình hoảng hốt đi đến bệnh viện.
Trầm cảm mức độ trung bình, kèm theo đó là chứng tăng thở do lo âu cấp tính.
“Mức độ của bệnh cộng với khuynh hướng tự làm tổn thương bản thân, nếu không dùng thuốc thì bệnh sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn.”
Bác sĩ dùng ánh mắt đồng cảm nhìn lên những vết thương đan xen uốn lượn trên cánh tay cậu, lòng thương xót của lương y khiến ông đau đớn không mở nổi mắt nhìn thẳng.
Ngày đó, khi rời khỏi bệnh viện, bầu trời u ám chợt rơi xuống những bông tuyết đầu mùa của mùa đông.
Cậu xé nát giấy chẩn bệnh trong tay, tùy ý để những mảnh giấy trắng nhỏ rơi khỏi đầu ngón tay, bay lả tả như những con bướm rách nát.
Không phải cậu không cảm nhận được nỗi đau của bệnh trầm cảm, cái sự chật vật tuyệt vọng khi đắm mình trong làn nước biển đen nhánh, rồi dần dần chìm xuống mà không có ai cứu vớt đã khiến cậu bật khóc trong đêm lẻ loi một mình vô số lần.
Cậu muốn sống, sống như những người bình thường khác, muốn được cảm nhận niềm vui nỗi buồn của tuổi thanh xuân.
Nhưng đối với cái gia đình nghèo rớt mồng tơi mà nói thì chi phí trị điều trị cho những căn bệnh này là cao ngất ngưỡng.
Suốt mười năm, người đàn ông thân là người giám hộ của cậu lại bám lấy cậu như một con ký sinh hút máu, liều mạng đòi hỏi cậu, muốn cậu phải chu cấp nuôi dưỡng những ham muốn ngày càng tăng của ông ta.
Cậu đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không thể tự cứu được mình.
Cửa phòng đang đóng đột nhiên bị mở ra, có người loạng choạng mang theo mùi rượu nồng nặc xông vào. Lục Thanh Trúc chưa kịp né đã bị người đàn ông đó đẩy ngã xuống đất, một sợi roi quất mạnh vào tấm lưng thon gầy của cậu.
“Má nó! Tại sao tao lại nuôi ra cái thứ lỗ vốn* như mày chứ!”
(*Nguyên văn là 赔钱玩意 – bồi tiền ngoạn ý)
“Một hai đòi đọc sách đọc sách! Ăn của ông đây dùng của ông đây! Mẹ nó, ông đây còn phải đi làm để nuôi mày!”
Lục Thanh Trúc ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt có thể nói là bình tĩnh vô hồn nhìn ra phía sau người đàn ông.
Đời trước cậu còn từng có chút thương hại cho người đàn ông này. Cậu biết cuộc sống không hề dễ dàng, còn phải dẫn theo cậu nên cũng rất vất vả, vì vậy từ khi mười tuổi, cậu chưa từng có hơn một ngày nghỉ. Cậu đi khắp nơi tìm việc vặt để kiếm tiền, chỉ vì muốn giảm bớt phần nào gánh nặng trong nhà.
Cậu đã làm hết những gì bản thân có thể làm, nhưng lòng tham của con người vốn luôn không thấy đáy.
Cậu luôn nghĩ đến việc cho đi và nhượng bộ, cho rằng sẽ có thể dùng thân tình để cảm hóa đối phương, cho rằng sẽ có thể duy trì được cái gia đình không biết đã lung lay đầy vết nứt từ bao giờ này.
Nhưng cậu lại không biết, hóa ra nếu như lòng tốt không có ranh giới thì sẽ chỉ cổ vũ cho lòng tham, sẽ chỉ biến cái ác trong lòng người thành những đòi hỏi vô tận.
Trước giờ cậu cũng không biết, thì ra trong lòng của người nọ cũng chỉ có bản thân mình.
Trước giờ cậu cũng không biết, đối với ông ta mà nói, cậu chẳng qua chỉ là gánh nặng do người vợ quá cố chưa đến nửa năm của ông ta để lại, chẳng qua cũng chỉ là chướng ngại vật khiến ông ta không thể cưới vợ khác để sống ăn bám phụ nữ.
Cái người cậu từng gọi là ba này, ngay cả đời trước cậu phát bệnh trầm cảm, khi cơ thể suy yếu đến mức không thể đứng lên được thì ông ta vẫn chỉ nghĩ đến việc đưa cậu lên bàn mổ để hiến tủy cho cô con gái nhà họ Tô vì số tiền 50 vạn (~1.783.800.000 VND).
Mặc kệ khi đó bệnh trầm cảm của cậu đã chuyển biến xấu, mặc kệ bác sĩ cố gắng can ngăn, nói rằng với tình trạng cơ thể như vậy thì việc hiến tủy sẽ tương đương với hiến mạng.
Cuối cùng cậu cũng đã tiêu hao hết tất cả sự dịu dàng trong cậu, một trái tim nhiệt huyết bị hiện thực làm cho nguội lạnh và rút cạn, chỉ còn lại những mảnh xương đen cháy sém bị ném vương vãi khắp nơi.
Sau khi đánh cậu xong, người đàn ông cả người đầy mùi rượu loạng choạng rời đi.
Rất nhanh phòng bên cạnh đã vang lên tiếng ngáy nặng nề, cậu nằm trên sàn nhà lạnh băng, dùng hết sức để thở dốc. Im lặng một lúc, cậu lại phát hiện mình đã không thể rơi một giọt nước mắt nào.
Người ta sẽ không khóc vì một người không quan tâm mình.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, sương mù mờ mịt sền sệt trong bóng đêm. Trong đêm mưa tĩnh mịch lạnh lẽo, không có ánh trăng, cũng không có sao trời.
Chỉ có một mảng màu đen sẫm dày đặc như sương mù, rong thả tự do trong căn phòng chật chội, quấn lấy tấm lưng chồng chất vết thương của cậu như những sợi dây leo.
Sống ở trên đời này, thật sự quá vất vả.
Lục Thanh Trúc khép hai mắt lại, trong đêm lạnh giá chỉ còn lại tiếng thở mỏng manh, gắng sức như sắp chết của cậu.
Cậu không sợ chết, chỉ là cậu không cam tâm.
Cậu không cam tâm khi để người từng dang tay ôm lấy cả cơ thể đầy vết thương của cậu cứ thế kết thúc cuộc đời của mình một cách bi thảm như vậy.
Một người như thế, không giống cậu, nên được sống thật tốt mới đúng.
[Lâm Cẩm Dương, thế gian này rất tốt, anh nên được sống một cách lộng lẫy lóa mắt hơn bất kỳ ai.]
[Nếu có thể, em sẽ dùng mạng của em, đổi lấy sự sống của anh, có được không anh?]
____________________________
Tại thành phố nhỏ ở vùng duyên hải phía Nam, vừa đến mùa mưa là thời tiết bắt đầu đổ mưa cả ngày lẫn đêm, kéo dài không ngớt.
Từ khi đến thành phố này là Lâm Chấn Dương liên tục mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, anh là một cái xác máu thịt nhầy nhụa, có một người nắm tay anh, quỳ gối bên cạnh anh. Người đó rũ mắt, dịu dàng lau đi máu tươi trên má anh, sau đó nhẹ nhàng vươn đôi tay về phía anh.
Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, xâm chiếm mọi ngóc ngách, chàng thiếu niên kia đau khổ ôm chặt lấy anh như thể đang thiêu đốt tất cả những gì mình có. Tư thế vừa thân mật lại vừa tuyệt vọng đó, cứ như đối với người nọ, anh quan trọng đến mức cậu có thể hy sinh tất cả mọi thứ của mình.
“Con đường đến Hoàng Tuyền quá cô đơn, nếu anh không chê thì em đi cùng anh đoạn đường đó nhé, được không?”
Gương mặt ôn hòa của người nọ mềm mại đến mức gần như hư ảo dưới ánh hoàng hôn, đôi môi tái nhợt không ngừng thì thầm tên của anh, nước mắt đỏ thẫm dọc theo đuôi mắt rơi xuống từng giọt.
Cậu cúi đầu, khom người đến gần gương mặt đầy máu của anh. Ngón tay thon gầy trắng nõn mò mẫm vén mớ tóc mái trên trán anh, sau đó dưới nơi ánh hoàng hôn không thể chạm tới, uyển chuyển đặt xuống một cái hôn nhẹ nhàng.
Như một thiên thần gặp nạn tiến đến hôn xác ác quỷ, một nửa cơ thể của người nọ chìm vào ánh mặt trời lặn, đôi tay trắng nõn hoàn toàn hãm vào bóng tối, cúi đầu hôn lên đôi môi lạnh băng của anh.
“Em yêu anh.” Giọng nói mềm mại chân thành tha thiết như một lời thề.
Lực đó rơi vào màng nhĩ đang đau nhói, vang vọng đến mức át đi mọi âm thanh khác*.
(Nguyên văn 振聋发聩 – tuyên truyền giác ngộ)
Lâm Cẩm Dương giật mình tỉnh lại, khi mở mắt ra, tất cả quang ảnh đều biến mất, dù là chàng thiếu niên dịu dàng hay ánh hoàng hôn rực rỡ như máu dưới ánh chiều tà, mọi thứ đều dần bị màn đêm nuốt chửng vào bóng tối đen nhánh.
Lâm Cẩm Lương nằm trên giường nhớ lại cảnh tượng trong mơ, anh không khỏi bật cười, cảm thấy có lẽ mình điên rồi mới có thể mơ đi mơ lại một giấc mơ đó.
Những người có quan hệ huyết thống với anh đều coi anh là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, ngay cả người mẹ đã sinh ra và nuôi nấng anh cũng mong anh chết ngay lập tức. Người như anh sống trên đời chỉ xứng bị nguyền rủa, dù có biến thành một cái xác đẫm máu thì cũng chẳng có ai rơi nước mắt vì anh.
Anh không xứng được ai yêu thương.
Trên thế giới này, vĩnh viễn sẽ không có ai yêu anh sâu đậm nồng nàn đến thế, yêu đến mức sẵn sàng chết vì anh.
Lâm Cẩm Dương dùng một tay đỡ trán, nắm tay nắm chặt thành quyền bên cạnh cũng thả lỏng, sau một hồi im lặng thì châm cho mình một điếu thuốc.
Sương khói lượn lờ bay ra từ môi mỏng, Lâm Cẩm Dương nhìn màn đêm đen bên ngoài cửa sổ, ánh mắt âm trầm như một hồ nước chết.
Nhấn định là do anh điên rồi nên mới nằm mơ khát khao một người trước giờ chưa từng gặp yêu mình sâu đậm như thế.
Thậm chí người nọ còn là đàn ông.
Lâm Cẩm Dương không nhịn được bật cười, nhưng ý cười trên khóe miệng lại dần mất đi độ ấm.
Tiếng mưa rơi lách tách ngoài cửa sổ, những giọt mưa hơi lạnh làm mờ đi thế giới bên ngoài cửa kính.
Lâm Cẩm Dương đi đến bên cạnh cửa sổ, mặt anh vô cảm nhìn ra ngoài thế giới tối tăm không có ánh sáng ngoài cửa.
Khác với thủ đô, ở đây không có ánh đèn dầu phồn hoa, nó chỉ yên tĩnh như nấm mồ chết.
Trong bóng tối vô tận, chỉ có mình anh lặng lẽ đứng trong đó, vị thuốc dai dẳng đắng chát lan tỏa giữa môi, sương khói bay đi làm mờ tầm mắt.
Rõ ràng đó chỉ là một giấc mơ, nhưng tại sao, ngực anh lại đau như vậy?
Giống như mọi thứ đều đã thật sự xảy ra.
Đau đến mức anh chỉ muốn quay về lại giấc mơ đó, dang đôi tay ôm chặt lấy con người yếu ớt, kiên định như thiêu thân vào lửa kia, dùng đôi môi lạnh lẽo hôn xuống cặp mắt đang rơi từng giọt huyết lệ đó.
Đôi mắt xinh đẹp sạch sẽ như thế, từng giọt nước mắt rơi xuống đều làm anh đau lòng không thôi.
Cửa sổ phòng nhìn thẳng vào một căn hộ của khu chung cư đối diện, cách khoảng hai, ba mét.
Sau khi rời khỏi thủ đô anh cũng không đến biệt thự đơn lập mà người đàn ông kia chuẩn bị cho anh, thay vào đó, anh lại đến một khu phố cũ, tùy tiện tìm một căn phòng cho thuê giá rẻ rồi sống ở đó.
Số tiền người kia cho anh trước khi đi anh cũng không dùng một đồng, đã đoạn tuyệt thì phải đoạn dứt khoát sạch sẽ, nếu người kia không nhận đứa con là anh thì anh cũng không cần mặt dày đến nhận ân huệ của họ.
Lâm Cẩm Dương mở cửa sổ ra cho mùi khói thuốc trong phòng bay đi, mùi thuốc lá hơi đắng tiêu tán theo làn gió đêm ngập mùi hoa quế.
Đêm đã rất khuya, căn phòng đối diện lại đột nhiên bật lên một ánh đèn mỏng manh.
Phòng anh không bật đèn, có lẽ người đối diện cũng không ngờ giờ này vẫn có người tỉnh nên không kéo rèm lại.
Lâm Cẩm Dương im lặng nhấp một ngụm thuốc trong tay, khói nhẹ lượn lờ, có một người đưa lưng về phía anh cởi áo ra, để lộ tấm lưng gầy gò đầy vết sưng đỏ.
Trước khi anh trở về nhà cũng có nghe tiếng đánh chửi ở đối diện, mà ở những khu phố cũ ngư long hỗn tạp của thành phố hạng ba này thì chuyện này cũng không hiếm gặp, chỉ cần không quậy ra mạng người thì cảnh sát cũng không thể quản được.
Từ trước đến nay Lâm Cẩm Dương đều thờ ơ trước những chuyện không liên quan đến mình, vì vậy anh định khi nào tan hết mùi thuốc sẽ đóng cửa sổ lại.
Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng đóng cửa sổ rất nhỏ lại có vẻ cực kỳ đột ngột, người đối diện đang bôi thuốc cũng nghe thấy tiếng động, quay đầu lại.
Cánh tay đang đóng cửa sổ của Lâm Cẩm Dương đột nhiên dừng lại.
Làn khói giữa kẽ tay đột nhiên run lên, tro tàn nóng hổi rơi trên mu bàn tay, giây sau đã biến thành tro mềm.
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Cứ cách một ngày đăng một chương, văn chữa lành lẫn nhau, văn phong có hạn mong mọi người thông cảm.
Edit: Trên đó tác giả nói, còn Lazy Bee thì chưa có lịch ra cụ thể nha =>>>