[Dịch] Kiếm Lai - Chương 426
Chu Liễm nhìn vào mặt bên của Trần Bình An, “Binh tới tướng chắn, nước đến đất ngăn? Lòng của thiếu gia cũng quá lớn.”
Trần Bình An không hiểu sao cảm thán một câu, “Hiểu biết nhiều, đôi khi cũng làm tâm trí rối loạn.”
Trần Bình An cúi người, hai bàn tay chồng lên nhau, lòng bàn tay áp lên đỉnh hồ lô dưỡng kiếm, “Các đường ngang dọc trên bàn cờ chính là quy tắc, quy tắc và lý lẽ đều là vật chết, đi qua đi lại, nhưng thế gian mà, sẽ làm các đường thẳng này cong vẹo, thậm chí có những người trong lòng có lẽ sẽ biến thành những vòng tròn méo mó, cái này gọi là tự bào chữa, cho nên trên đời có nhiều người đọc sách, vẫn không chịu nói lý lẽ, còn nhiều người tự nói tự nghe, cũng có thể sống rất vui vẻ, vì vậy có thể an tâm, tâm định, thậm chí ngược lại có thể ít bị ràng buộc hơn những người giữ quy tắc, sống thế nào một mực dựa theo bản tâm mà làm, về phần làm sao nhìn qua cho có đạo lý, có thể làm cho mình sống an tâm thoải mái, hoặc nhờ vào đó để che giấu, làm cho mình sống càng tốt hơn, tam giáo chư tử bách gia, có nhiều sách như vậy, trên sách tùy tiện tìm vài câu, tạm thời mượn lý lẽ mình muốn, mượn chút vậy là được, có gì khó, không khó chút nào.”
Chu Liễm bùi ngùi thở dài.
Một lần nữa ngồi cạnh Trần Bình An, đặt xuống chiếc bình rượu đã uống hết từ lâu, Chu Liễm hai tay chống lên đầu gối, dáng người khom khom của người già gầy gò, có vẻ hơi buồn bã.
Những lời thật lòng này, Trần Bình An nói với Tùy Hữu Biên, Ngụy Tiện và Lô Bạch Tượng, ba người này phần lớn sẽ không quá cảm động, Tùy Hữu Biên tâm kiếm trong sáng, chuyên chú vào kiếm, Ngụy Tiện thì là một tướng soái ngồi trên ngai vàng, Lô Bạch Tượng cũng là người sáng lập Ma Giáo ở Ngẫu Hoa Phúc Địa. Thực ra, nói với Chu Liễm còn… thú vị hơn.
Chu Liễm nhìn như không tim không phổi, hết thảy đều là chuyện vặt, chưa bao giờ cảm thấy lo lắng trong lòng. Nhưng Chu Liễm chính là người thấy nhiều nhất các sắc thái của nhân gian ở Ngẫu Hoa Phúc Địa trong bốn người.
Sinh ra trong gia đình quyền quý danh giá, biết rõ hương vị thực sự của sự giàu sang trên đời, được gần gũi giữa các đế vương, quan lại, từ nhỏ đã có tài năng võ nghệ xuất chúng, sớm vượt trội trong lĩnh vực võ học, nhưng vẫn theo ý muốn của gia tộc, tham gia khoa cử, dễ dàng đạt được hạng đầu của khoa thi, đó là do một vị trưởng lão trong gia tộc, một trọng thần, cố ý để Chu Liễm đứng sau, nếu không thì không phải trạng nguyên cũng sẽ là bảng nhãn, lúc đó, Chu Liễm chính là người có danh vọng nhất trong kinh thành, tùy tiện một bức tranh, một bài văn, một lần dạo xuân, không biết bao nhiêu thiếu nữ thế gia phải lòng, kết quả Chu Liễm làm vài năm quan chức thanh nhàn danh giá, sau đó tìm một lý do, một mình đi du học ngàn dặm, thực ra là du ngoạn, phủi mông một cái đã lăn lộn giang hồ.
Lăn lộn một hồi, từ vị công tử phong lưu không quản mình đã vô lý trở thành người số một trên thế giới, đồng thời trở thành cái ngưỡng khó vượt qua trong lòng vô số tiên nữ võ lâm, nữ hiệp giang hồ.
Sau đó các nước chiến tranh hỗn loạn, sơn hà vỡ nát, Chu Liễm rút khỏi giang hồ trở về gia đình, tham gia chiến trường, trở thành một văn tướng ngang trời, sáu năm cuộc đời quân ngũ, Chu Liễm chỉ dựa vào binh pháp, không dựa vào võ học, ngăn cơn sóng dữ, kiên cường giữ vững một tòa đại thành nhiều năm, chỉ là do xu thế, Chu Liễm sau này dù có chuyên tâm phụ tá một hoàng tử nhiều năm, tự tay chủ trì triều chính, vẫn không thể thay đổi kết cục đất nước diệt vong, cuối cùng Chu Liễm sắp xếp gia đình ổn thỏa, lại trở về giang hồ, luôn một mình đơn độc.
Theo lời Chu Liễm, khi hắn bốn mươi mấy tuổi, vẫn phong lưu tiêu sái, một thân mùi vị lão nam nhân thuần khiết, vẫn là “Chu Lang” trong lòng vô số thiếu nữ thanh xuân.
Trần Bình An nói: “Tiếp theo chúng ta sẽ đi qua một phủ đệ có một nữ quỷ trấn giữ, treo biển ‘Sơn Cao Thủy Tú’, ta định chỉ mang theo ngươi, để Thạch Nhu dẫn Bùi Tiền vòng qua ngọn núi đó, rồi đi thẳng về một nơi có tên trấn Hồng Chúc chờ chúng ta.”
Chu Liễm háo hức, cười hỏi: “Ừm, trước đây thiếu gia đã nhắc đến chuyện này, nhưng lúc đó không nói rõ, bây giờ xem ra nguy hiểm đó cũng không phải là loại đại nguy hiểm kia?”
Trần Bình An gật đầu, “Căn nhà đó có một nữ quỷ mặc áo cưới, năm xưa ta và Bảo Bình đi qua, có chút xung đột, cho nên muốn giải quyết chút chuyện.”
Chu Liễm chợt hiểu: “Hóa ra thiếu gia gần đây hỏi chi tiết về các thuật pháp âm dương quỷ quái của Thạch Nhu, đi đi lại lại, để chuẩn bị tinh thần, viết ra nhiều tấm phù chú vàng như vậy.”
Trần Bình An đột ngột đưa tay lên, “Ngừng lại.”
Chu Liễm bất mãn, không hổ là thiếu gia của mình, hiểu mình.
Lần trước không hỏi được hình dáng của nữ quỷ mặc áo cưới từ miệng thiếu gia, là đẹp hay xấu, là mập hay gầy? Chu Liễm cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
Dù sao ở Ngẫu Hoa Phúc Địa, cũng chưa có nữ quỷ xinh đẹp nào mơ mộng đến mình, đã đi qua Hạo Nhiên thiên hạ, sao có thể bỏ qua?
Tuy nhiên, vị thần nước Bạch Hạc Giang, cũng tương tự như Thạch Nhu, một thần linh một nữ quỷ, đều không để mắt đến mình, Chu Liễm xoa cằm, tức giận nói: “Sao thế, phụ nữ ở đây, dù là quỷ hay thần, đều thích nhìn mặt người à?”
Trần Bình An cầm lấy hồ lô dưỡng kiếm, “Đi thôi.”
Chu Liễm liếc nhìn bình rượu bên chân, vẻ mặt đau khổ nói: “Thiếu gia, bầu rượu của ta đã hết rồi.”
Chu Liễm nở nụ cười, xoa tay, “Thiếu gia, đừng lo lắng về tửu lượng của lão nô, dùng cách nói của Bùi Tiền thì chính là không vấn đề gì! Thêm một bình nữa, mới giải khát xong, hai bình, hơi say, ba bình, thì vui vẻ.”
Trần Bình An cười lớn, há miệng ra, lắc đầu, làm động tác hít thở, rồi quay đầu, với vẻ mặt đắc chí nói: “Đi mà uống gió Tây Bắc.”
Chu Liễm nhịn cười nửa ngày, quyết định làm một viên trung thần liều chết can gián, tuyệt đối không làm kẻ nịnh hót, với khí tiết chính trực: “Thiếu gia, câu chuyện cười này thật khó để lão nô nịnh bợ.”
Trần Bình An động lòng, từ vật một tấc ra một bình rượu, ném cho Chu Liễm, hỏi: “Chu Liễm, ông nghĩ ta là người như thế nào?”
Chu Liễm nhận rượu, không cần suy nghĩ: “Là người tốt.”
Trần Bình An cười: “Rượu này không uổng công cho ngươi.”
Chu Liễm lắc đầu: “Dù không có bình rượu này, cũng sẽ nói như vậy.”
Trần Bình An tự lẩm bẩm: “Ta đúng là người tốt rồi.”
Chu Liễm cười to: “Thiếu gia cho rằng ta lại nói nịnh hót, đừng tin. Uống rượu, uống rượu!”
Một người giàu có, một thanh niên nghèo khó, cả hai thực ra không để ý đến sự phân biệt chủ tớ, ngồi nhâm nhi rượu ngon bên vách núi.
Chu Liễm lau miệng, đột nhiên nói: “Thiếu gia, để lão nô hát một bài hát quê hương nhé?”
Trần Bình An gật đầu nói: “Được a.”
Chu Liễm vội vàng nhấp một ngụm rượu nhỏ, làm ướt cổ họng, rồi mới bắt đầu mở miệng ngâm nga, gật gù đắc ý, đó là một điệu hát quan thoại triều đình đã sụp đổ từ lâu ở Ngẫu Hoa Phúc Địa.
Trần Bình An dĩ nhiên không hiểu gì, nhưng Chu Liễm hát rất đắm mình trong đó, dù cho không biết nội dung nhưng Trần Bình An vẫn cảm thấy nghe rất có dư vị.
Chu Liễm hát xong một đoạn, hỏi: “Thiếu gia, thế nào?”
Trần Bình An gật đầu nói: “Không tệ, không tệ.”
Chu Liễm lắc lắc nửa bình rượu còn lại trong tay: “Nếu thiếu gia có thể ban cho thêm một bình nữa, lão nô sẽ hát bằng quan thoại Đại Ly.”
Trần Bình An không nói hai lời, trực tiếp ném cho Chu Liễm một bình.
Chu Liễm đặt bình rượu xuống bên cạnh, nhẹ giọng hát: “Xuân tiêu đăng chúc như nhân nhãn, kiến na nương tử thoái phóng nữu khấu nhi, thanh tùng thủ chỉ niệm động la đới kết, tô hung bạch tuyết sùng như phong, đỗ bì nhuyễn miên miên, khả liên chúc quang bất đắc kiến, bối tích quang hoạt yêu thu thúc, huyền quải đại hồ lô, tiểu nương tử a, tư lượng na viễn du bất quy phụ tâm lang, tâm như tràng lộc, tâm can nhi thiên thiên kết… nương tử nĩnh chuyển yêu chi hồi thủ khán song chẩm, thủ ngọ sơn tiêm nhi sinh ai oán, ký nhiên nhất khắc trị thiên kim, thùy lai tranh thủ vạn lượng tiền?”
( Bản dịch nghĩa: “Dưới ánh đèn đêm Xuân như đôi mắt người, thấy nàng lui bước, khẽ thả chiếc nút áo. Đôi tay thon dài nhẹ nhàng tháo dải lụa, bờ ngực trắng ngần như tuyết, mềm mại tựa lông hạc. Đáng thương thay, ánh nến chẳng thể chiếu tỏ hết. Trong bóng tối, eo thon khẽ uốn, đung đưa chiếc hồ lô lớn. Ôi, tiểu nương tử, liệu nàng có thương nhớ kẻ chinh phu xa xứ mãi không về, lòng như hươu chạy, từng hồi canh cánh… Nàng khẽ xoay lưng nhìn đôi gối chăn, tay nghịch đầu ngọn núi, gợn chút u buồn. Đã là giây phút đáng giá ngàn vàng, ai còn màng đến vạn lượng bạc nữa đây?” )
Chu Liễm ngừng lại, uống một ngụm rượu, cảm thấy rất thỏa mãn.
Trần Bình An hỏi: “Thế là hết rồi à?”
Chu Liễm rất bất ngờ, ngây người nói: “Thiếu gia không có ý định đánh tôi à?”
Trần Bình An cười khẩy nói: “Đi qua bao nhiêu đường giang hồ, ta đã thấy qua việc đời rồi, chuyện này có gì đâu, trước kia khi đi dạo dưới sông Long Hà ấy, ta ngồi trên một chiếc thuyền đò tiên gia, trên đầu boong thuyền không phân biệt ngày đêm, thần tiên đánh nhau, ha ha.”
Lúc này mới chợt nhận ra, thực ra cũng là nhờ vào Chu Liễm, dĩ nhiên còn có cả quãng thời gian dài đằng đẵng ở Ngẫu Hoa Phúc Địa và dòng sông thời gian ấy.
Chu Liễm hỏi: “Nói nghe thử xem?”
Trần Bình An cười híp mắt nói: “Được thôi, nhưng phải trả lại bình rượu đó cho ta trước.”
Chu Liễm do dự một chút, rồi đưa bình rượu cho Trần Bình An.