[Đam mỹ] Ta phong thần trong trò chơi vô hạn - Chương 15
“Chết tiệt!” Vương Thuấn không kìm được buột miệng chửi thề. “Tôi còn chưa thu thập được thông tin gì về NPC cấp thần, cậu đừng có tự tìm đường chết!”
“Chạm vào tượng sáp đó sẽ bị dị hóa, giá trị tinh thần của cậu sẽ giảm xuống. Một khi giá trị tinh thần giảm, chẳng mấy chốc đầu óc cậu sẽ trở nên hỗn loạn! Lúc đó còn phân biệt được thật giả gì nữa, cậu sẽ đi đời nhà ma luôn đấy!”
Giọng nói kích động của Vương Thuấn đã thu hút sự chú ý của một số người chơi và khán giả gần đó.
Người chơi trên TV nhỏ ở phân khu “Tử vong hài kịch” này, hoặc là chính bản thân thích chơi theo kiểu kíƈɦ ŧɦíƈɦ như tự tìm đường chết hòng gây chú ý, hoặc không hề muốn chết, cũng sẽ không chơi ngu tới mức suốt một đường đều chỉ chăm chăm tự đâm đầu lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân.
Do đó người dạo ngang qua màn hình phân khu này cũng rất thích xem những người chơi đam mê tìm đường chết, nhưng mấy người xem bị Vương Thuấn thu hút mà đến ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu trên màn hình đưa tay sờ lên tượng sáp người cá, vẫn hơi kinh ngạc ồ lên một tiếng.
Một người trố mắt nói: “Kiến thức kỳ quái này đã được tiếp thu, lần đầu tiên tôi thấy phương thức tìm chết này đó. Vác thây đi chạm quái vật, anh ta tính làm gì vậy?”
Vương Thuấn cũng rất cạn lời quay sang tiếp chuyện với bọn họ, gã chỉ vào Bạch Liễu đang vươn tay sờ tượng sáp người cá trên màn hình, giọng điệu mang vài phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Tôi từ màn hình trung tâm chạy một mạch theo cậu ta tới đây, người chơi này kiếm điểm tích lũy nhanh lắm, thoáng cái đã trên 100 rồi, mấy người biết sau đó cậu ta tiêu cho cái gì không?”
“Trên trăm điểm tích lũy?” Người xem kia rất kinh ngạc, hắn liếc nhìn thời gian ghi trên TV nhỏ. “Mới ngày thứ hai trong trò chơi, điểm tích lũy đã hơn trăm? Trâu bò thế còn gì, sao mà lại rớt xuống phân khu “Tử vong hài kịch” này?”
Người nọ còn chưa dứt lời, Bạch Liễu trên TV nhỏ đã sớm dán mặt lên thân tượng, còn dùng ngón tay miêu tả lại đường nét của tượng sáp người cá, người kia vừa chứng kiến xong, biểu cảm trên mặt tức thì có dấu hiệu nứt vỡ.
Hắn dở khóc dở cười: “Chơi cái kiểu như này thì bị phân tới đây cũng chẳng có gì lạ… Anh ta đã mua cái gì thế? 100 điểm tích lũy mua được nhiều đạo cụ hữu dụng trong “Thị trấn Siren” lắm á, bó đuốc với bong bóng nước cộng lại cũng tầm 100 điểm, đây là đạo cụ qua màn tốt nhất nhỉ.”
“Không, hai thứ này cậu ta đều không mua.” Vương Thuấn khe khẽ nói: “Cậu ta mua chín thùng rượu nồng độ cao…”
“Không phải chớ?!” Người nọ nhìn về phía màn hình TV nhỏ kèm theo biểu cảm kinh ngạc tới không tưởng, có chút nghẹn họng nhìn trân trối: “… Chín thùng rượu?! Thứ đó trước giờ có ai mua đâu?”
Vương Thuấn gật đầu: “Dựa theo lẽ thường để phân tích thì lửa bốc lên khi cháy và cường độ ánh sáng của cồn đốt quá thấp, chẳng xi nhê gì với lũ tượng sáp và thủy thủ người cá kia…”
Đương khi nói chuyện, Vương Thuấn lại trưng ra biểu cảm kì quái dán mắt vào màn hình TV nhỏ: “Chuyện gì thế này, cậu ta sờ soạng được một lúc rồi, sao còn chưa bị lũ tượng dị hoá?”
Người xem khác cũng nhíu mày tới gần: “Đã năm phút rồi… Lẽ ra anh ta phải bị tượng sáp người cá dị hóa hoàn toàn, giá trị tinh thần tụt xuống 0 chứ…”
Bạch Liễu nhàn nhạt đưa đầu ngón tay chạm vào những bức tượng đang ngẩng cổ nhìn mình, điệu bộ thản nhiên như một nhà điêu khắc đang tùy ý thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, chứ không phải là một người chơi đang chạm vào quái vật.
Trên gương mặt cậu không vương lấy một nét sợ hãi, trong miệng còn lẩm bẩm như thể đang đối thoại cùng lũ tượng sáp: “Quả nhiên, mặt của mày không biến thành dáng vẻ giống như tao. Lũ tượng có ý tấn công và ấp trứng tao khi trước đều sẽ biến đổi mặt, trở nên giống tao như đúc, mà mặt của mày vẫn y nguyên, vẫn là tượng người cá ở hình thái kén, không thể dị hóa tao thông qua đụng chạm, bởi vì mày ——”
Bạch Liễu cười phá lên: “—— Đã có được khuôn mặt của người khác, mày là bùa hộ mệnh của đám thủy thủ, là kén của đám người đó, không thể ấp trứng tao được.”
Tượng sáp người cá dưới tay Bạch Liễu có vẻ ngoài giống với một thủy thủ cậu vừa mới gặp trên boong tàu như tạc.
Nhìn kĩ hơn, Bạch Liễu phát hiện bề mặt của những bức tượng sáp này đều bị bong tróc, chất liệu trông vừa giòn vừa mỏng, khác hẳn với tượng cậu từng thấy ở nơi khác. Quan sát gần hơn với ánh sáng đèn pin, những tượng sáp giòn mỏng này tựa như một lớp vỏ, có thể nhìn thấy bên trong khi được chiếu sáng, trông có vẻ chọc cái là vỡ ngay, tựa như kén bướm để lại sau khi nhộng phá xác chui ra.
Bề ngoài chúng trông chẳng khác gì mấy tượng sáp người cá [bùa hộ mệnh] của lễ tân khách sạn, mà tượng sáp bùa hộ mệnh trong sách quái vật lại được gọi là [hình thái kén].
Nếu Bạch Liễu đoán không sai thì cả một kho tượng tại đây đều là bùa hộ mệnh của các thủy thủ trên tàu, đều là [Kén] của bọn họ, và kén thì không có năng lực công kích, bởi vì tượng sáp người cá từ [Nhộng] biến thành [Kén] có nghĩa là côn trùng bên trong đã hóa bướm thoát ra ngoài, còn lại chỉ là một lớp vỏ rỗng.
Những thủy thủ đi qua đi lại trên tàu kia mới chính là quái vật bị nhốt trong tượng sáp.
[“Sách quái vật Thị trấn Siren” cập nhật—— thủy thủ người cá (3/4)]
[Tên quái vật: Thủy thủ người cá (Trạng thái bướm)]
[Nhược điểm: ??? (Chờ khám phá)]
[Phương thức công kích: ??? (Chờ khám phá)]
Trước TV nhỏ, Vương Thuấn và người xem kia đã chết lặng.
Vương Thuấn ghé vào TV nhỏ nhìn sách quái vật vừa cập nhật, không tin nổi mà nói: “… Tôi xem video qua màn “Thị trấn Siren” nhiều lần lắm rồi, chưa từng phát hiện ra rằng nơi này không cần tránh quái vật. Ngay cả Mục thần – người giữ kỷ lục điểm cao nhất trong phó bản đơn “Thị trấn Siren”, cũng không phát hiện ra thứ ở nơi này là kén chứ không phải nhộng.”
“Thông thường không phải là nên bị đám bùa hộ mệnh này rượt tới nỗi chạy lên trên, kích hoạt cuộc truy đuổi của quái vật thủy thủ người cá, chạm mặt lũ thủy thủ mới có thể mở khóa trang sách quái vật này à?”
“Sao Bạch Liễu lại biết không cần tránh bọn nó? Với cả trang thứ ba của sách quái vật chưa gì đã bị anh ta quét ra sớm thế?”
Người xem kia cũng trợn mắt há mồm sốc toàn tập: “Vl! Chắc không phải anh ta muốn gom đủ quái vật ở “Thị trấn Siren” rồi qua màn đấy chứ… Thế này cũng quá trâu bò rồi, người lấp đủ sách quái vật lần trước là Mục thần hả?”
“Không thể nào!” Vương Thuấn hoàn hồn, lập tức phủ nhận, gã đẩy kính mắt, ánh nhìn hướng về phía Bạch Liễu mang theo một tia tán thưởng cùng tiếc nuối.
Vương Thuấn thở dài một hơi, lắc đầu: “Vận may của cậu ta không tốt cho lắm, trang thứ hai của sách quái vật là NPC lang thang.”
“Siren King không có nhược điểm, muốn thu thập được trang sách quái vật về Siren King này, thứ người chơi cần tìm hiểu chính là phương thức công kích, mà nếu như muốn tìm hiểu thứ đó, nhất định phải để Siren King thức tỉnh sau đó tấn công người chơi, nhưng một đòn công kích của NPC cấp bậc bug kia, lăn đùng ra là cái chắc.”
“Cái gì?! Anh ta còn gặp phải NPC lang thang?!” Người nọ lập tức lớn tiếng kêu la, ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu bằng ánh mắt sùng kính. “Đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến có người còn sống sau khi gặp phải NPC lang thang đó, những người đồng cảnh ngộ đều tìm trăm phương ngàn kế để chạy thoát, người này thế mà vẫn tiếp tục cày cuốc, anh ta không sợ à?”
“Không biết thì không sợ thôi.” Vương Thuấn cười nói: “Cậu ta là người mới.”
Màn tán gẫu vừa kích động vừa lớn tiếng của cả hai đã kéo theo không ít người tụ tập đến xem.
Bạch Liễu nơi đây có NPC lang thang cấp thần, lại thêm tin tức “mới ngày đầu đã cập nhật được ba trang sách quái vật” thu hút không ít người chạy sang hóng hớt.
Người xem ở phân khu “Tử vong hài kịch” bắt đầu ưng kiểu người chơi luôn có lối đi riêng như Bạch Liễu.
“Biết chơi ghê ta!”
“Được đó, trông cái dáng vẻ điên cuồng chạy đi tìm chết lại không chết được của anh ta, tôi sướng rơn cả người.”
“Triển đê sợ gì! Xông lên! Bạch… Bạch gì ta, để tui xem lại…”
……
[Có thêm 205 người thích TV nhỏ của Bạch Liễu, 200 người lưu trữ TV nhỏ của Bạch Liễu, 35 người nạp điện cho TV nhỏ của Bạch Liễu, người chơi Bạch Liễu thu hoạch được 35 điểm tích lũy]
[Có 297 người đang xem TV nhỏ của người chơi Bạch Liễu]
[Chúc mừng người chơi Bạch Liễu được khán giả khu vực “Tử vong hài kịch” chào đón rất nồng nhiệt, đạt được danh hiệu “Tử vong hài tinh”~ Xin hãy tiếp tục dùng quá trình chơi hài hước của bạn để chọc cười khán giả đến xem bạn tử vong nha~]
……
Sau khi Bạch Liễu phát hiện thủy thủ là quái vật, cậu liền ngưng ý định đi lên, nếu như cậu đoán không sai, trước cửa nhà kho nửa khoá nửa mở dụ dỗ mình đi xuống thăm dò lúc nãy sẽ có thủy thủ trông coi, chỉ cần Bạch Liễu ló đầu ra, thủy thủ bắt gặp cậu lẻn vào nhà kho sẽ tức giận, sau đó bắt đầu một màn truy đuổi kinh hãi cực độ trên boong tàu.
Giả sử người chơi không biết mấy bức tượng sáp trong kho là vô hại, chắc chắn sẽ bị phục kích khi đang hốt hoảng chạy trốn, tệ hơn là lâm vào tình cảnh bị bao vây hai đầu, nguy hiểm tới độ cửu tử nhất sinh.
Thiết kế trò chơi chẳng có tính thẩm mỹ gì cả, Bạch Liễu chán chường nghĩ, bởi vì phá vỡ cục diện truy đuổi này rất dễ, nhảy ùm xuống biển là xong.
Nhưng cậu không thích xuống biển đâu.