[Đam mỹ] Ta phong thần trong trò chơi vô hạn - Chương 17
Bọn thuỷ thủ chia ra đứng ở hai bên mạn thuyền buông lưới đánh cá, miệng không ngừng thấp giọng lầm bầm mấy câu nói kì dị. Bạch Liễu chỉ nghe loáng thoáng, cái gì mà “… Tặng vật của Siren…” linh tinh.
Jelf đứng trên boong thuyền nhìn xuống , sau đó sắc mặt hiện rõ nét cuồng nhiệt kỳ lạ: “Bọn họ đang cầu nguyện với Siren King, mong ngài ấy ban cho con dân những người cá chất lượng tốt.”
Jelf chưa dứt lời thì thuỷ thủ hai bên thuyền bỗng kéo tấm lưới cạnh mình rồi dứt khoát nhảy xuống biển dọa cho Lucy thét lên thành tiếng: “Bọn họ đang làm gì vậy?! Không phải bảo sẽ bắt người cá ư? Tại sao bọn họ lại tự mình nhảy xuống!”
Nét mặt Bạch Liễu hờ hững: “Bọn họ đang vớt người cá đấy.”
Một lúc lâu sau, từ dưới mặt biển nổi lên một mẻ lưới thật lớn, bên trong lưới là những phần vụn vặt còn lại của từng khúc chân tay đã gãy và đuôi cá, mười mấy người cá đều đã tử vong, tình trạng thê thảm nằm sâu trong lưới. Đuôi cá hỏng hóc nổi lên trên mặt nước. Mười hai người cá như những con thú bông tơi tả bị vứt trong bãi rác, nằm giữa lưới mà vặn vẹo thành các hình dáng kì dị. Đôi mắt họ vẫn mở trừng trừng, dường như chết không nhắm mắt nhìn những người trên thuyền, gương mặt còn đọng lại các biểu cảm hoặc dữ tợn hoặc hoảng sợ. Trên người đều là những dấu vết bị cắn xé, giống như bị chủng loại cá hung mãnh nào đó ở biển sâu cắn đến chết tươi rồi vứt vào lưới.
Bạch Liễu nhìn những khối thi thể [người cá] đó dưới ánh đèn pha, mắt lướt qua từng khuôn mặt, hô hấp cũng bất giác khẽ lại.
Những người cá này có khuôn mặt giống y hệt với mười hai du khách được thông báo mất tích .
Đám thuỷ thủ trên thuyền đang hân hoan nói nhỏ với nhau:
“Chúng sẽ được biến thành tượng sáp đưa vào trưng bày ở viện bảo tàng…”
“Nhưng viện bảo tàng đêm nay chỉ có thể nhận bốn pho tượng mà, vì hiện tại chỉ có bốn vị du khách đến đây, những con thừa ra thì làm sao bây giờ?”
“Trước cứ đặt ở đáy cabin đi, có thể để cho chúng ta giải thèm một chút…”
Người cá vừa được vớt lên nhanh chóng bị đưa ra phía sau, không biết vận chuyển đến nơi nào.
Bạch Liễu và ba người còn lại sẽ được ăn những con cá biển tươi sống được vớt lên cùng người cá, mấy con cá đó rất nhanh đã được chế biến tốt rồi đưa tới trước mặt Bạch Liễu. Dường như những con cá này cũng nhiễm phải chút mùi vị của người cá, lúc nấu xong có vị rất kỳ lạ.
Ngoại trừ Bạch Liễu, ba người còn lại vừa thoả thích ăn uống vừa điên cuồng mút mát đầu ngón tay. Món sashimi làm từ cá được đẩy ra chính giữa, đầu cá ướt nhẹp bị Lucy bưng lấy rồi nhai, Lucy ăn rất nhanh, ngay cả tóc vương bên gò má cũng bị cô nuốt vào. Lucy lấy sợi tóc bị dính dầu mỡ từ trong miệng ra, cô cười với Bạch Liễu: “Bạch Liễu, sao anh còn chưa ăn? Cá đêm nay tươi lắm.”
Trong tay Lucy còn cầm cái đầu cá chết không nhắm mắt, trợn trừng nhìn Bạch Liễu.
Andre đang cầm một cái đuôi cá trên tay, hàm răng sắc nhọn liên tục cắn răng rắc, lúc này hắn ta đã trở nên vô cùng giống cá, từ chính diện gần như đã không thể nhìn thấy đôi mắt hắn ta nữa do chúng đã dịch dần sang hai bên sườn mặt, cái mũi hoàn toàn bẹp xuống, khoang miệng trở nên rộng đến bất thường, khoé môi hắn ta còn đang chảy tràn chất dịch nhớp nháp tanh hôi.
Jelf dùng nĩa cắt phần bụng béo ngậy của con cá, gã miễn cưỡng xem như còn lại chút lý trí, nhưng động tác trong tay mỗi lúc một nhanh, máy móc nhét mấy miếng cá vào miệng.
Đoàn thuỷ thủ đều nhìn chằm chằm Bạch Liễu. Bọn chúng đẩy một đĩa chứa đầy thịt cá biển đến trước mặt cậu, trên môi nở nụ cười quái dị: “Đã đến đây mà không nếm thử món cá tươi rói như vậy thì xem như chuyến này uổng phí rồi, cậu Bạch à.”
Bạch Liễu rất muốn từ chối, nhưng trước mặt cậu lại hiển thị giao diện:【Nhắc nhở nhiệm vụ: Nếu không ăn món cá mà thủy thủ đưa cho thì hoạt động vây xem đánh bắt người cá sẽ bị phán định là thất bại】
Bạch Liễu khựng lại hai giây, gắp một miếng thịt đưa lên miệng.
Cá sau khi cho vào miệng có thể nếm được một vị chua quái lạ, nhưng khi trôi xuống yết hầu lại biến thành một loại thơm ngon vi diệu. Tất cả món cá trước mặt Bạch Liễu bắt đầu trở nên hấp dẫn dị thường, thậm chí loại người không có ham muốn ăn uống quá lớn như Bạch Liễu khi đối diện với bàn thịt cá này cũng xúc động không thể kiểm soát, chỉ muốn buông thả bản thân ăn uống cho thỏa thích.
Đoàn thuỷ thủ thấy cậu đã ăn thì hài lòng rời đi.
Bạch Liễu cố hết sức giữ cho đầu óc tỉnh táo. Không nhìn tới những đĩa cá trên bàn kia, cậu đứng dậy đi tới bờ biển, cúi đầu ngửi đồng tiền xu kim loại trước ngực.
Hương vị tiền bạc ngay lập tức khiến Bạch Liễu tỉnh táo lại. Cậu có thể suy luận ra một ít chuyện.
Sau khi Siren King bị vớt lên thì rơi vào giấc ngủ say, mất đi một loại năng lực nào đó với vùng biển này, dẫn tới việc nếu có người chết ở đây sẽ biến thành người cá, sống lại từ cõi chết và trở về nhân gian. Đây thật ra là một truyền thuyết, thế nhưng mười hai du khách đã biến thành thi thể người cá vừa bị vớt lên kia đã nghiệm chứng tính chân thật của truyền thuyết này.
Người chết ở nơi này thật sự có thể biến thành người cá.
Nhưng vấn đề là, vì sao một vùng biển nhỏ xa xôi hẻo lánh lại có thể xuất hiện nhiều người chết biến thành người cá như vậy? Thậm chí chất đầy toàn bộ viện bảo tàng vẫn không đủ chỗ. Nơi đây vì sao lại có nhiều người chết đến thế?
Khi Bạch Liễu nhìn thi thể người cá của mười hai du khách kia, cuối cùng cậu cũng hiểu được lí do vùng biển này lại có thể sản xuất được số lượng người cá nhiều như vậy.
Bởi vì nơi đây là một cái nhà xác rộng mênh mông.
Thi thể những du khách mất tích kia có lẽ đều bị vứt xuống vùng biển nơi đây, sau khi vớt lên thì bị những thuỷ thủ xem là một loại cá cỡ lớn nào đó, từ người cá rồi làm thành tượng sáp .
Khó trách bản thể của thuỷ thủ và người dân trong trấn đều có vẻ ngoài rất giống loài cá cổ xưa kỳ dị nào đó, khả năng cũng liên quan đến việc ăn thi thể trong khoảng thời gian dài.
Nhưng vẫn chưa biết ai đã giết những du khách đó….
Nghĩ đến đây trong lòng Bạch Liễu đã dần có suy đoán, đây là một thị trấn có tập tính cướp bóc, du khách mất tích ở thị trấn đều có tổn thất về mặt của cải. Từ trên số lượng kinh người của những thông báo mất tích cướp bóc đó có thể nhìn ra được: thị trấn Siren không phải là nơi có dân phong chất phác.
Thị trấn này tự xưng nhờ du khách mà giàu lên, còn không bằng nói là nhờ hành nghề cướp bóc du khách mà giàu lên.
Còn có con dê nào béo tốt bằng những du khách đường xa tới đây?
Một địa phương ác liệt, du khách chết nhiều như vậy, Bạch Liễu nghiêng về suy đoán: du khách sẽ bị cướp rồi bị giết chết, cuối cùng thi thể được vứt xuống vùng biển nơi này. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng người cá lên bờ săn người, nhưng căn cứ từ tập tính sợ ánh sáng của người cá, có lẽ chúng rất khó săn giết người dân vào ban ngày, mà ban đêm trấn Siren lại có hoạt động du lịch nổi danh là đánh bắt người cá, những người cá này phải bị vớt lên cho du khách xem nên xác suất người cá giết người không cao….
Khoan đã! Bạch Liễu xâu chuỗi mọi việc lại với nhau…
Hoạt động vớt người cá bắt buộc phải có người chết ở vùng biển này mới có thể có người cá để bắt. Nếu nơi này không có người chết thì sẽ không có người cá.
Ví dụ như hoạt động đánh bắt người cá lần này của nhóm Bạch Liễu, vớt lên chính là nhóm du khách mất tích lần trước…
Nói không chừng cư dân của thị trấn này đã cố ý giết người vứt xác, sau đó nuôi dưỡng thành người cá để tổ chức hoạt động đánh bắt, làm mánh lới hấp dẫn càng nhiều khách tới đây du lịch, để bọn họ càng dễ bề cướp bóc.
Khó trách tên bảo vệ viện bảo tàng kia nói không có du khách thì không thể tổ chức hoạt động vớt người cá, vì những người cá được vớt lên toàn bộ đều là những du khách đã chết.
Thị trưởng nơi này là một tên “yêu dân như con”, vì xúc tiến kinh tế phát triển nên đã bao che cho hành vi phạm tội của cư dân, tránh cho tội ác của dân trong trấn bị người ngoài phát hiện, cũng vì tiến thêm một bước mở rộng “ngành nghề du lịch người cá”. Bạch Liễu cảm thấy tên thị trưởng này hoàn toàn có thể làm ra hành vi vớt người cá lên hay có thể gọi là thi thể, sau đó làm thành tượng sáp, hoặc là trực tiếp để cư dân ở đây xử lý.
Tất nhiên cảnh sát sẽ không tìm được thi thể nào, vì tất cả đều đã bị đổ sáp vào làm thành pho tượng.
Bên trong lớp sáp của những pho tượng người cá đó đều là thi thể các du khách trước kia, trong đó giam cầm linh hồn của họ. Mà những linh hồn này vì trả thù nên bắt đầu tiến hành nguyền rủa lên tất cả cư dân trong trấn khiến họ biến thành bùa hộ mệnh của chính mình. Thân thể cư dân trong quá trình dị hóa sẽ biến thành hình dáng giống như cá, tượng người cá lúc này lại biến thành người, hai bên tiến hành trao đổi thân phận.
Như vậy có nghĩa là nhà kho bùa hộ mệnh ở dưới kia kỳ thật đều là cư dân thị trấn Siren này. Còn thuỷ thủ trên tàu chính là những u linh đã bỏ mạng dưới đáy biển sâu, không còn là người nữa mà biến thành quái vật rồi.
Dựa theo suy luận này, còn thiếu một thứ nữa.
Hiện tại tượng sáp người cá đã có ba loại trạng thái gồm nhộng, kén, điệp. Nhưng… Bạch Liễu nheo mắt, dựa theo quy luật sinh trưởng, tượng sáp người cá này vẫn còn thiếu một trạng thái. Đó chính là ấu trùng, số lượng phong phú nhưng lại yếu ớt nhất.
Mà ấu trùng là…
Bạch Liễu chậm rãi đưa tay lên ôm bụng, miếng cá vừa ăn xong dường như đang bám trên vách dạ dày ẩm ướt mà nhúc nhích. Bạch Liễu nhìn đầu ngón tay bắt đầu biến thành màu xanh của bản thân, cùng với làn da thấp thoáng hoa văn vảy cá. Cậu có thể cảm thấy xương cằm hai bên mặt bắt đầu phát ngứa, có loại ảo giác chúng đang muốn sinh trưởng, mọc ra mang cá. Bạch Liễu chậm rãi xoay người, ba kẻ đi cùng cậu đều đang điên cuồng ăn, mà lúc này họ đã không còn hình dáng của nhân loại. Đặc biệt là Andre, hắn ta gần như nằm sấp lên bàn mà gấp gáp nhồi nhét thịt vào miệng. Tóc hắn đã biến thành vây cá, gai xương cứng ngắc dựng đứng, mũi đã bị vảy cá xanh thẫm hoàn toàn bao trùm.
【Cảnh cáo: Người chơi Bạch Liễu đang tiến vào trạng thái dị hoá, chỉ số tinh thần đang giảm xuống, xin chú ý phân rõ giữa hiện thực và ảo giác của trò chơi】
Bạch Liễu thầm nghĩ, đây là quái vật cuối cùng cần tìm trong Sách Quái Vật, là hình thái sau cùng của tượng người cá: hình thái ấu trùng. Bất kỳ du khách nào tiến vào trấn Siren, hoặc là cư dân sinh sống ở trấn Siren không chuyển đi đều sẽ bị dị hoá biến thành ấu trùng – một loại hình thái yếu nhất, dễ dàng bị người ta xâu xé cướp bóc nhất.
Mà hiện tại Bạch Liễu chính là hình thái yếu nhất của tượng người cá – hình thái ấu trùng.
[Đổi mới “Sách Quái Vật Thị Trấn Siren”: Người cá (4/4)]
[Tên quái vật: Người cá (Trạng thái ấu trùng)]
[Nhược điểm: ??? (Chưa được khám phá)]
[Phương thức tấn công: ??? (Chưa được khám phá)]
[Tất cả quái vật thuộc “Sách Quái Vật Thị Trấn Siren” đã được mở khóa, xin người chơi hãy cố gắng thăm dò các phần còn khuyết thiếu của Sách Quái Vật]
Andre lau khoé miệng còn dính miếng thịt thối đẩy bàn ra, răng trong miệng của hắn ta đã biến thành loại sắc nhọn dị hợm, khi khép miệng lại không thể thấy được cằm, hai bên khóe môi kéo rộng như hoá trang của thằng hề, bên trong còn dính đầy những vụn thịt cá máu tanh. Khi hắn ta mở miệng nói chuyện sẽ khiến những mảnh thịt nhỏ đó văng ra tứ phía: “Bạch Liễu, mày còn nhớ vụ cá cược của chúng ta không?”
Bạch Liễu vô thức bị mùi hương của thịt cá trên người Andre hấp dẫn, cậu chậm rãi chớp đôi mắt: “Tôi vẫn nhớ, qua đêm ở trên thuyền đúng không?”
Andre cười dữ tợn, khóe miệng kéo dài đến sau gáy, sau đó vươn đầu lưỡi thật dài liếm láp một chút vụn thịt dính hai bên mặt: “Không bằng chúng ta qua đêm tại đây, ngay vùng biển toàn là người cá này đi, thế nào?”
Đọc thêm: Đam Mỹ – Không cần sợ, chỉ việc chiến
Đọc thêm: Không cần sợ, chỉ việc chiến