[Đam mỹ] Ta phong thần trong trò chơi vô hạn - Chương 18
Andre thấy được ánh mắt thèm thuồng đói khát của Bạch Liễu, hắn ta cười gằn: “Tao còn chưa ăn no đâu, nửa đêm mà có người cá dám đến lật thuyền, tao cũng túm lên cắn chết luôn!”
Rõ ràng hắn ta ngoài miệng thì nói muốn ăn tươi nuốt sống người cá, nhưng tầm mắt lại khóa chặt trên cần cổ Bạch Liễu, tựa như thứ hắn ta muốn cắn chết tươi là cậu chứ chẳng phải người cá nào hết.
Tư duy của Bạch Liễu bắt đầu trở nên trì độn, hẳn là bị ảnh hưởng bởi chỉ số tinh thần đang ngày một giảm.
Lúc này cậu mới ý thức được, Andre trong mắt cậu lại trông ngon lành đến thế, thậm chí chỉ phút chốc cậu đã muốn lao vào cắn hắn ta. Vậy suy ra, trong mắt kẻ có cấp độ dị hoá cao như Andre thì hiển nhiên bản thân cậu là một đĩa đồ ăn ngon cực kỳ thơm ngon.
Andre muốn ăn cậu.
Nhưng hiện tại thể lực, trí thông minh, thậm chí năng lực phản ứng của Bạch Liễu đều đang thi nhau giảm xuống một cách đáng báo động, tất cả các mục trong bảng thuộc tính đều hiện báo động đỏ, chỉ số tinh thần tụt xuống ranh giới mức 60. Trong tình trạng hiện tại, nếu Bạch Liễu phải quyết đấu qua đêm trên biển với Andre – người đã hoàn toàn dị hoá thành quái vật, vậy thì còn nghi ngờ gì nữa, cậu đi chầu ông bà là cái chắc.
Nhưng tất cả thông tin trong não Bạch Liễu giờ đây giống như bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, cậu có thể lờ mờ nhìn thấy những kế hoạch đó, nhưng lại không còn chút sức lực nào để triển khai chúng. Bạch Liễu mơ hồ nhớ rằng hình như bản thân đã chuẩn bị một phương án dự phòng thể đối phó với Andre, nhưng lúc này cậu lại không nhớ nổi.
Bạch Liễu khẽ chớp mắt, tròng đen đảo quanh một vòng, nhẹ giọng đáp: “Được”.
Một đám người chen chúc trước màn hình nhỏ, thấy hai mắt Bạch Liễu bắt đầu mơ màng, tâm tình lập tức trở nên thấp thỏm hồi hộp.
Vương Thuấn luôn dõi theo Bạch Liễu từ đầu đến giờ, biết đây là một người chơi rất có năng lực, anh ta đã từng xem rất nhiều người chơi ở màn Thị trấn Siren, nhưng chưa bao giờ trải qua cảm giác thần kinh căng thẳng thế này.
Vương Thuấn chẳng buồn chớp mắt, anh ta nín thở nhìn chằm chằm Bạch Liễu: “Cậu ta đã bị dị hoá, chỉ số tinh thần chuẩn bị rơi xuống ngưỡng 60, sắp nhìn thấy ảo giác rồi.”
Bên cạnh Vương Thuấn là một lượng lớn người chơi ùa tới xem.
Người vẫn luôn đứng cạnh anh từ đầu đến giờ giọng điệu phức tạp: “Chỉ số tinh thần giảm còn 60, ranh giới sinh tử đó.”
Chỉ số tinh thần 60 là đường ranh giới giữa hiện thực và ảo giác. Nếu chỉ số lớn hơn 60 thì chỉ cần tập trung chống lại quái vật là được, nhưng một khi bị giảm xuống dưới mức này thì còn phải đấu tranh cả với ảo giác của chính mình.
So với việc phải chiến đấu với quái vật, tình huống này càng khó nhằn hơn.
Bởi quái vật sẽ có điểm yếu, người chơi có thể từ từ thăm dò, ít ra còn có dấu vết để lần theo, mà ảo giác lại là do chính bản thân tạo ra, vậy nên vĩnh viễn chẳng thể biết được điểm yếu ở đâu, lại càng không thể phân biệt rõ đâu là ảo, đâu là thực.
Người chơi sở hữu chỉ số tinh thần cao có ưu thế vô cùng lớn trong game, cho nên trước đó Bạch Liễu mới có thể gây nên nhiều sự chú ý như vậy.
Người chơi nào yếu tim, hoặc tinh thần yếu bị quái vật ô nhiễm thì chỉ số tinh thần càng dễ tụt dốc xuống dưới mức 60. Chạm đến ngưỡng chỉ số này, tỉ lệ tử vong của phần lớn người chơi sẽ tăng vọt, còn có không ít người tự bị ảo giác của chính mình hù chết. Cho nên cửa ải chỉ số tinh thần ở mức 60 đã được mọi người ưu ái ban cho một “danh hiệu”, gọi là “cửa sinh tử “.
Khán giả vây xem đều tiếc nuối thở dài: “Chơi được đến thế này cũng hay lắm rồi, trụ lâu như vậy mới bị ô nhiễm đến ranh giới 60.”
“Không có đạo cụ tẩy trắng tinh thần thì chỉ số tinh thần sẽ cứ giảm dần đều, tôi cảm thấy mạng cậu ta bây giờ có thể nói là ngàn cân treo sợi tóc đấy.”
“Dù cái trò《 Thị trấn Siren》này hiển thị xác suất qua cửa là 50%, nhưng với ma mới lơ ngơ chưa biết gì thì cái tỉ lệ ấy còn chẳng tới 1% .”
“Trước đây không phải từng có một nhóm người mới qua cửa thành công à?”
“Hơ hơ, cái nhóm chơi《 Thị trấn Siren》trước đấy á, lúc vào một trăm lúc ra chỉ còn duy nhất một mống, lúc ra ngoài chỉ số tinh thần còn đúng 25, vất vả bò ra khỏi cửa, kết quả sau đấy cũng phát điên luôn, còn ý nghĩa gì nữa?”
“Ê không chừng chốc nữa tên này cũng hoá điên luôn đấy.”
Thủy thủ trên tàu đều ôm tâm tình xem kịch vui, chúng chuẩn bị cho Andre và Bạch Liễu mỗi người một chiếc thuyền nhỏ, thả xuống mặt biển tối tăm lạnh lẽo.
Bạch Liễu ngơ ngác đứng bên cạnh rào chắn bằng gỗ, như là chưa rõ tình huống hiện giờ. Cậu thậm chí còn quay sang cẩn thận dặn dò thủy thủ chuẩn bị thêm cho mình cái chăn bông, nói rằng ban đêm trên thuyền có thể sẽ lạnh.
Thủy thủ nhìn Bạch Liễu bằng ánh mắt trào phúng, mang hai ba chiếc chăn bông dày cộm bỏ lên thuyền cho cậu, sẵn tiện nói bóng nói gió vài câu: “Chúc cậu Bạch ngủ ngon mơ đẹp, ấy là nếu như cậu còn có thể tỉnh lại.”
Bạch Liễu tươi cười đáp, hẳn rồi.
Có rất nhiều thuyền nhỏ bơi sát hai bên mạn tàu, trên mỗi chiếc thuyền đều có ngư dân với vẻ ngoài y hệt loài cá nào đó không rõ tên sống ở nơi đáy biển sâu.
Ngoại hình của họ và Andre trông giống nhau đến lạ kỳ. Trong bóng đêm sâu thẳm, trên thuyền chỉ có một ngọn đèn leo lắt, ánh sáng ảm đạm chiếu rọi đôi mắt ánh lên sắc xanh âm u của đám ngư dân.
Những chiếc thuyền nhỏ khẽ lay động theo từng gợn sóng biển, ấy vậy mà đám ngư dân ai nấy đều đứng im như tượng, nhìn chằm chằm Bạch Liễu đang ôm chăn đứng trên thuyền nhỏ. Mang cá hai bên tai bọn họ bắt đầu hơi khép mở, khẽ run run, tựa như đang phát ra tín hiệu của kẻ đi săn khi nhìn thấy con mồi.
Thuyền của Andre khá gần Bạch Liễu. Hắn ta đứng trên thuyền của mình, miệng vẫn đang nhỏ dãi, trong mắt tản ra thứ ánh sáng xanh âm u chẳng khác đám ngư dân là bao, hắn ta nhìn Bạch Liễu nói với giọng khàn khàn: “Bạch Liễu, ôm cái chăn bông ngu ngốc của mày rồi yên giấc ngàn thu dưới đáy biển đi.”
Tàu lớn chậm rãi chuyển hướng, một thủy thủ nói rằng sáng ngày mai tàu sẽ tới đón họ.
Bạch Liễu quan sát bốn phía, ngoại trừ Andre, còn có rất nhiều ngư dân không rời đi cùng tàu thủy. Ngược lại, bọn họ nương theo tiếng vẩy nước dần dà bao vây Bạch Liễu, chậm rãi áp sát.
Cho dù lúc này đầu Bạch Liễu đang mê man cực kỳ thì cậu vẫn ý thức được hiện tại mình chính là “ấu trùng” yếu ớt nhất, ở một đêm cùng với đám ngư dần đang đói cồn cào, chỉ e không đến nửa tiếng nữa sẽ bị họ lao vào tận lực cắn xé, tranh nhau từng khối thịt tươi sống nuốt vào bụng.
Đó là còn chưa nhắc đến Andre vẫn đang kè kè bên cạnh như hổ rình mồi. Trên mặt biển này vào đêm, Bạch Liễu coi như hoàn toàn tứ cố vô thân.
Mặc dù cậu vẫn đang trong quá trình dị hoá, nhưng nhảy xuống biển chạy trốn vẫn không phải là lựa chọn tốt.
Mà dù có đi chăng nữa thì Bạch Liễu dám khẳng định, dưới tình huống phải đối đầu với đám ngư dân và Andre đã bị dị hoá cấp độ cao, việc nhảy xuống biển đơn giản chỉ là đổi chỗ chết.
Cậu vẫn còn một nhiệm vụ “Con thuyền tình yêu đích thực”. Trong hoàn cảnh tính mạng đang rơi vào thế ngàn cân treo sợi tóc, cậu phải trụ vững trước chỉ số tinh thần đang giảm xuống mức báo động, duy trì tỉnh táo suốt đêm để chiến thắng Andre.
Đây gần như là một chuyện bất khả thi.
Vương Thuấn chậm rãi buông cây bút vẫn luôn ghi chép không ngừng nghỉ xuống, anh ta thở dài mang theo vài phần tiếc nuối: “Đáng tiếc thật, muốn thắng được vụ cá cược này, đạo cụ tốt nhất chính là bong bóng khí.”
“Nó có tác dụng xua đuổi lũ cá, mua hai cái, dùng ba lần là chống đỡ được đến bình minh, mặc dù có hơi đắt một tẹo, tận 140 điểm, nhưng vẫn rất có ích, nếu ban đầu Bạch Liễu không tiêu pha điểm một cách ngu ngốc như vậy thì giờ biết đâu đã qua được ải này một cách dễ như trở bàn tay rồi.”
Người đứng bên cạnh cũng gật gù đồng tình, khoanh tay lại, bất đắc dĩ lắc đầu: “Dù sao cũng chỉ là người mới, không qua màn cũng bình thường, cậu Bạch Liễu này thi thoảng có vài biểu hiện xuất sắc thật, nhưng phần lớn đều chơi lung tung loạn xạ, âu cũng là bệnh chung của đám ‘ma mới’.”
“Ài, cũng chỉ tới vậy mà thôi.”
Lẻ tẻ vài người còn đứng lại xem rất nhanh sau đó cũng lần lượt nối đuôi nhau bỏ đi.
Lúc này trên màn hình, thuyền nhỏ của Andre đột nhiên lay động kịch liệt, trên thuyền bỗng xuất hiện một người, không đúng, phải nói là một người cá, nó nhe hàm răng sắc bén ra, cười gằn một cái rồi nhào đến cắn Andre.
Những người đang chuẩn bị rời đi thấy vậy liền dừng bước.
Vương Thuấn đẩy kính mắt, kề sát vào màn hình để nhìn cho rõ: “Gì thế này?! Đám ngư dân ấy không phải là nên hợp tác với Andre lội xuống nước rồi tấn công người chơi à?! Tự dưng quay ra cắn lại hắn ta là sao?!”
Người cá trên thuyền Andre cực kì hung tợn, nó bò lên từ mặt biển, thoắt cái đã leo được lên chiếc thuyền gỗ, hung hăng ghim hàm răng sắc nhọn vào cổ Andre – người không ôm chút tâm lý phòng bị nào ngay từ những giây đầu tiên.
Phút chốc Andre kêu gào thảm thiết, hai bên mang cá không ngừng run rẩy vì đau.
Dòng máu đen ngòm tanh hôi lập tức bắn toé ra khắp thuyền, thậm chí còn phun cả xuống dưới mặt biển, hòa làm một với dòng nước đen kịt trong bóng đêm.
Mùi máu tanh lan tràn trong nháy mắt, cổ họng đám ngư dân đồng loạt phát ra những tiếng ừng ực quái dị tựa như đang nuốt nước miếng, tầm mắt bọn chúng chậm rãi chuyển hướng sang bên Andre.
Trên thuyền hắn tản ra mùi tanh của thức ăn, là miếng mồi cực kì hấp dân đối với đám ngư dân xung quanh, những con thuyền vốn đang chèo về hướng Bạch Liễu lập tức thay đổi quỹ đạo, bắt đầu tụ lại quanh thuyền của Andre.
Tiếng nhai nuốt khiến lỗ tai người ta tê dại không ngừng vang lên. Trên thuyền Andre đều là lũ người cá đã đói đến mức bụng kêu vang. Còn hắn ta thì hốt hoảng muốn nhảy xuống biển trốn, nhưng mắt cá chân ngay lập tức bị túm lại. Người cá vây đầy quanh thuyền Andre.
Tay Andre vẫn đang giơ cao tuyệt vọng, miệng không ngừng nghẹn ngào thét ra những âm thanh thống khổ mơ hồ, bị hoàn toàn bao trùm lại bởi lũ người cá đang thi nhau kéo đến cắn xé.
Đọc thêm: Đam Mỹ – Không cần sợ, chỉ việc chiến
Đọc thêm: Không cần sợ, chỉ việc chiến