[Đam mỹ] Ta phong thần trong trò chơi vô hạn - Chương 5
Cậu có thể nghe rõ ràng âm thanh lách cách trong trẻo của đá cẩm thạch va chạm vào cánh cửa, tay nắm cũng khẽ rung lên hai lần.
Dù cửa đã bị khóa từ bên trong, nhưng tay nắm vẫn bị tượng sáp người cá dồn sức vặn mạnh, Bạch Liễu nghe loáng thoáng âm thanh răng rắc yếu ớt của kim loại, dường như chỉ một giây sau sẽ vỡ vụn thành ngàn mảnh, cuối cùng đến cả cánh cửa cũng bắt đầu không chịu nổi mà rung lắc.
Thứ đó dường như muốn xông vào ngay lập tức, đôi mắt trắng bệch tràn ngập chết chóc lặng lẽ đảo một vòng, dò xét bên trong căn phòng của Bạch Liễu, dường như nhận ra không có ai bên trong, rồi cả hai bên đồng thời chìm vào tĩnh lặng.
Chốt cửa đã lâu không nhúc nhích, thứ bên kia dường như đã bỏ cuộc rời đi.
Nhưng Bạch Liễu vẫn nín thở, cậu nhớ khi thứ đó di chuyển sẽ phát ra những tiếng động nghe hết sức nặng nề, không có âm thanh đấy là không đúng, rõ ràng tượng sáp người cá chưa hề đi đâu hết, hơn phân nửa là vẫn đang canh giữ trước cửa phòng.
Thứ này đang hòng tung một vố lừa, dẫn dụ cậu xuất hiện, Bạch Liễu thầm nghĩ. Cậu liếc mắt nhìn thử, phát hiện mắt mèo vốn đã khôi phục lại sự trong suốt ban đầu đột nhiên biến thành màu trắng.
Quả nhiên nó vẫn còn ở đó!
Thứ này sau khi chờ đợi một lúc lâu mà vẫn chưa hết hi vọng, vẫn muốn đi vào, tay nắm cửa đột nhiên bị bóp mạnh, vặn vẹo không nhìn ra hình dáng ban đầu, lung lay mãnh liệt như muốn từ trên cửa rớt thẳng xuống.
Tượng sáp người cá ngoài cửa đang tiến vào!
Khán giả đứng trước TV nhỏ của Bạch Liễu không đành lòng nhắm mắt lại.
“Khó lắm mới thấy một hạt giống tốt … đúng là phí của giời.”
“Chủ yếu vẫn là do cái “Thị trấn Siren” này quá tởm lợm, độ khó này căn bản không dành cho người mới, rõ ràng là cái máy xay thịt người mà.”
Đại não của Bạch Liễu nhanh chóng xoay chuyển, ngay cả hô hấp cũng chậm lại.
Trò chơi đã nói rõ ràng với cậu, những con quái vật này có điểm yếu, người chơi có thể lợi dụng điểm yếu đó để thoát chết, vì vậy cách phá game trước mắt chính là tìm ra điểm yếu để hạn chế chuyển động của thứ này.
Bạch Liễu nhắm mắt hồi tưởng lại quá trình sự việc xảy ra đêm nay.
Chỉ cần là trò chơi thì nhất định sẽ có cách phá giải, trò nào không có cách giải mới là thứ rác rưởi nhất, Bạch Liễu đã lập trình game kinh dị nhiều năm, cậu rất chắc chắn rằng phải có thứ gì đó gợi ý về nhược điểm của tượng sáp người cá.
Nó là gì đây……
Bạch Liễu trấn tĩnh, bắt đầu sắp xếp lại tất cả những khoảng khắc về tượng người cá mà cậu đã bắt gặp.
Lần đầu tiên là ở đài phun nước bên ngoài khách sạn, Jeff thốt lên rằng hắn đã nhìn thấy tượng tiên cá nhúc nhích, loại chuyển động này hoàn toàn vô thanh vô tức**, chỉ là hướng theo phía sau ô tô bọn họ động đậy mà thôi, tượng người cá không hề nhìn bọn họ, chỉ nhìn mặt nước.
**Không một tiếng động
Lần thứ hai là ở đại sảnh khách sạn, một lượng lớn tượng sáp người cá nhìn thẳng bọn họ, không hề di dịch một li.
Lần thứ ba là ở trong phòng khách sạn, ngoại trừ bức tượng sáp người cá cực lớn đang nhìn vào trong gương, tất cả những bức tượng khác đều nhìn thẳng vào Bạch Liễu. Sau khi cậu ngủ say, những bức tượng này mới bắt đầu di chuyển, tượng người cá cầm gương di chuyển nhanh nhất, nhưng sau khi Bạch Liễu tỉnh dậy, tất cả đều đồng loạt ngưng lại.
Nhưng rõ ràng việc cậu tỉnh táo hay không không phải là điều kiện hạn chế di chuyển của tượng người cá, bởi vì bức tượng bên ngoài vẫn đang phá cửa đi vào.
Đã là trò chơi, tuyệt đối sẽ không có cục diện nào là không thể phá giải, trên người cậu nhất định có thứ gì đó có thể hạn chế chuyển động của tượng người cá.
Không phải đồ vật trong phòng, cũng không phải là những thứ trong khách sạn, nhất định phải là đồ vật mà Bạch Liễu cậu mang theo, vì những thứ trong khách sạn và căn phòng không thể hạn chế chuyển động của mấy bức tượng, điều này có thể chứng minh bằng tượng người cá tự do ra khỏi phòng của Jeff trước đó.
Nó là gì?
Gương … nước … ngủ … nhìn thẳng!
Bạch Liễu biết nó là gì rồi!
Bạch Liễu đứng bật dậy, mở cửa phòng, nhìn thẳng vào tượng người cá.
Bức tượng ngoài cửa đã gần ngay trước mắt. Theo góc nhìn của Bạch Liễu, gương mặt của vô hồn của nó dường như đã sắp chạm đến chóp mũi cậu. Bàn tay vẫn đặt trên chốt cửa phòng, đôi mắt trắng dã không tròng như đang xuyên qua cánh cửa, nhìn góc dưới bên phải mắt mèo – đó là nơi Bạch Liễu đã ẩn náu.
Chẳng trách thứ này cứ nhất quyết một hai phải đi vào, nó hẳn đã nhìn thấy cậu trốn sau cánh cửa.
Mọi cử động của bức tượng đều đình trệ lại, đuôi cá chạm vào chân Bạch Liễu, vào giây cuối cùng trước khi kịp bước vào phòng, nó đã đứng yên bất động trước cửa.
Bạch Liễu thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên là vậy, vũ khí bí mật để giữ thứ này chính là bị mắt người nhìn.
Đám đông trước màn hình của Bạch Liễu đều sợ đến ngu người.
“ĐM!! Sao cậu ta nghĩ ra được hay vãi? !!! Lúc mở cửa còn không thèm do dự luôn!”
“Tân binh bình thường căn bản không thể làm được thế này. Dù có nghĩ ra, bọn họ chắc gì đã dám chơi liều mở cửa, nếu chỉ dám nhìn qua mắt mèo, thế thì chẳng cần phải nghi ngờ gì nữa, ngỏm vẫn hoàn ngỏm thôi, vì khoảng cách với mắt mèo gần như vậy, dù tượng người cá di chuyển có hơi khó khăn, nhưng thế cũng đủ để nó phá cửa vào rồi. ”
“Wow, lúc cậu ấy đối diện với tượng người cá, tui nổi da gà luôn ấy!”
“Tên anh ta là gì vậy, người mới này trâu vãi …”
Đám người dần dần tụ tập quanh màn hình TV nhỏ của Bạch Liễu.
[168 người đã xem TV nhỏ của người chơi Bạch Liễu, người chơi Bạch Liễu đạt được thành tựu “Người mới 100”]
[102 người thích TV nhỏ của Bạch Liễu, 143 người đã lưu TV nhỏ của Bạch Liễu, 3 người nạp điện** cho TV nhỏ của Bạch Liễu, người chơi Bạch Liễu kiếm được 3 điểm]
**Nạp điện: ủng hộ điểm, tích phân
Vẻ mặt Bạch Liễu trên TV nhỏ vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, tựa như không nhận ra mình vừa làm được chuyện phi thường cỡ nào.
Suy đoán ra [mắt người] sẽ hạn chế chuyển động của tượng sáp người cá thực sự khá đơn giản.
Bởi vì khi Bạch Liễu đi ngủ, mấy bức tượng này mới bắt đầu chuyển động, sau khi cậu thức dậy, tất cả đồng loạt dừng lại ngay lập tức. Điểm khác biệt duy nhất trước và sau khi đi ngủ là việc “mở mắt”, điều này cho thấy [tầm nhìn của con người] có thể hạn chế sự chuyển động của tượng người cá.
Nhưng có một cái bẫy ở đây – đó là việc nhìn cách vật, tức nhìn qua các thứ giống như gương sẽ chỉ làm suy yếu một phần tốc độ di chuyển của tượng, nhất định phải nhìn trực tiếp mới có thể ngăn chặn hoàn toàn chuyển động của nó.
Có hai loại tượng sáp có thể di chuyển dưới cái nhìn trực tiếp của mắt người, đó là tượng người cá nơi đài phun nước ở lối vào khách sạn và tượng người cá trong phòng.
Bức tượng ở đài phun nước bên ngoài khách sạn nhìn thẳng xuống mặt nước, như vậy mọi người cũng [nhìn thẳng] nó qua hình bóng phản chiếu dưới nước. Tuy rằng pho tượng này bị hạn chế, không thể di chuyển nhanh nhẹn, nhưng nó vẫn có thể di chuyển chậm hoặc thậm chí là xoay người.
Trong số các bức tượng tiên cá trong phòng, tượng người cá cầm gương là di chuyển nhanh nhất, cũng là do bức tượng này hướng mắt vào trong gương, người xem chỉ có thể [nhìn thẳng] vào mắt tượng người cá qua tấm gương, vì nhìn cách vật phản chiếu nên khả năng hạn chế chuyển động của mắt người rơi xuống mức thấp nhất, vì thế, tượng người cá cầm gương mới di chuyển nhanh chóng đến vậy.
Người cá vừa rồi nhìn Bạch Liễu qua mắt mèo. Nếu cậu chỉ nhìn thẳng vào nó qua mắt mèo, dù có những hạn chế nhất định, bức tượng vẫn có thể di chuyển được.
Ở khoảng cách ngắn như vậy, mắt mèo chắc chắn không đủ để phát lực hạn chế tượng người cá xông vào. Nếu để cho nó vào được, người chơi sẽ bị ép dưới cửa, mất đi điều kiện [nhìn trực tiếp bằng mắt người], chẳng mấy chốc sẽ được lên bàn thờ ngắm gà khoả thân.
Nhưng không thể không nói, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc như vừa nãy, quả thực rất ít người có can đảm mở cửa đối mặt với tượng người cá, phần lớn đều sẽ hoảng sợ đến luống cuống, ngay cả khi đoán ra điều kiện [mắt người nhìn thẳng], chắc gì ai cũng có dũng khí để nghiệm chứng, cũng chỉ có Bạch Liễu muốn tiền không muốn mạng mới bình tĩnh thản nhiên như thế, cho dù cậu còn không chắc chắn 100% rằng suy luận của mình là đúng.
[Giao diện “Sách về Quái vật Thị trấn Siren” vừa được làm mới]
[Tên quái vật: tượng sáp nhân ngư (trạng thái nhộng), tượng bùa hộ mệnh (trạng thái kén)]
[Điểm yếu: mắt người nhìn trực tiếp (1/3)]
[Phương thức công kích: ấp trứng]
Đôi mắt bức tượng tiên cá rũ xuống, đầu hơi nghiêng lệch về một bên, khóe miệng khẽ nhếch lên mang theo ý cười, đuôi cá xinh đẹp duyên dáng, thân mình trắng nõn không chút tì vết, dáng dấp lộ ra vẻ đẹp bí ẩn khó tả. Khi đứng im bất động, cảm giác bị áp đảo khiến người xem lạnh sống lưng từ bức tượng cũng sủi mất tăm, biến thành một tác phẩm điêu khắc có giá trị thẩm mỹ cao cấp, đứng lặng trước cửa phòng một người lạ.
[Người chơi Bạch Liễu nhận được 3 điểm khi người xem tính phí, mở khóa cửa hàng trong trò chơi]
【Điểm quá thấp để mua bất kỳ vật phẩm nào, mong người chơi không ngừng cố gắng! 】
Người chơi được 3 điểm, Bạch Liễu hơi hiểu ra, hẳn là có người nhìn thấy nên thưởng cho cậu. Mà trong cửa hàng thương phẩm vừa được mở khoá này, tất cả hàng hóa đều có màu xám, biểu thị trạng thái [Không thể mua]. Bạch Liễu nhìn thoáng qua, phát hiện trong cửa hàng có đủ thứ từ nhu yếu phẩm hàng ngày đến vũ khí, còn rất nhiều đồ vật kì dị khác, chẳng hạn như [Trái tim còn nguyên vẹn], [Lọ thuốc yêu từ cái nhìn đầu tiên], còn nhiều món đồ rất khó để tưởng tượng ra cũng được bày bán, nhưng đồng nghĩa với đó, giá thành của mấy sản phẩm này cũng rất cao.
Cậu cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói mình nghe được khi vào game- [Điểm có thể mua được mọi thứ bạn muốn].
Bạch Liễu đóng lại giao diện cửa hàng, nhìn bức tượng tiên cá đang đứng yên trước mặt.
Vật này hiện giờ không động không đậy, nhưng cậu cũng không thể cứ thức cả đêm ngồi nhìn chằm chằm nó, hơn nữa trải qua chuyện lần này, Bạch Liễu cũng có thêm nhận thức mới về sức công phá của thứ này.
Cậu nhìn cái tay nắm bằng inox sắp rụng ra khỏi cửa phòng mình.
Dựa theo biểu hiện của mấy bức tượng trong phòng, mặc dù thứ này có sức công phá rất lớn, nhưng dường như chỉ có thể định vị bằng ánh mắt, hoặc nó chỉ nhạy cảm với đồ vật trực quan, một khi bị vải trắng bao phủ thì không cách nào tìm thấy Bạch Liễu, ngay cả khi đang ở trong cùng một căn phòng cũng không cách nào xác định vị trí của cậu.
Nói cách khác, chúng dường như không có thính giác và khứu giác.
Nếu không, ở trong căn phòng nhiều tượng sáp người cá như vậy, chỉ cần lắng nghe tiếng hít thở của Bạch Liễu là có thể xác định vị trí ngon lành, sau đó vặn đầu cậu một cái như vặn chốt cửa, chẳng nói gì đến việc thoát khỏi tấm vải trắng, chỉ với khả năng tay không phá cửa này cũng đã đủ để không bị nhốt trong WC hay tủ quần áo mà chẳng thoát ra được.
… Đúng là phiền phức, nhân số còn đông như vậy, giữ lại đúng là một loại gánh nặng mà.
Bạch Liễu hơi nheo mắt, trong lòng dâng lên chút tà niệm – hiện tại có một bức tượng đang đứng bất động trước mặt cậu, đã thế còn như con cá nằm trên thớt tùy ý mình làm thịt, hẳn là mình có thể làm chút thí nghiệm để tìm điểm yếu của nó nhỉ? Ví dụ như dùng lửa đốt hay dùng gậy đập đến khi vỡ vụn…
[Nhắc nhở: Nếu người chơi trực tiếp tấn công quái vật sẽ khiến giá trị thù hận của nó gia tăng. Miễn là quái vật không chết, nó sẽ tiếp tục tấn công người chơi, làm giảm tỷ lệ sống sót xuống mức thấp nhất]
Bạch Liễu trầm ngâm sờ sờ cằm, cậu nở nụ cười, má phải lộ ra lúm đồng tiền nhỏ trông hết sức ngây thơ vô hại.
“Trực tiếp công kích nó sẽ khiến nó thêm hận rồi còn trả thù …” Bạch Liễu tự nhủ, “Vậy thì nếu tự nó gặp chuyện không may thì không thể trách mình được.”
Bạch Liễu lặp lại chiêu cũ, quấn bức tượng bằng tấm ga trải giường, buộc phần hở bên dưới bằng dây thừng. Sau đó bụng đầy ý xấu đem tượng tiên cá đặt cạnh cầu thang.
Tượng sáp người cá dưới tình huống không nhìn thấy gì sẽ như con ruồi mất đầu bay lòng vòng. Bạch Liễu cố ý để bức tượng ở nơi này cốt là để cho nó tự mình hại mình rơi xuống cầu thang.
Với điều kiện nếu nó không chết thì giá trị thù hận không biến mất, Bạch Liễu sẽ không chủ động vác gậy đi đập mấy bức tượng này, trực tiếp gϊếŧ chết nó được thì tốt, nhưng nếu không gϊếŧ được thì rõ ràng là đang tự mình đâm đầu vào chỗ chết.
Nhưng số lượng tượng tiên cá nhiều như vậy đúng là một mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn. Bạch Liễu chỉ có một đôi mắt, nếu đây là trò chơi 123 người đầu gỗ***, cậu hẳn đang bị các pho tượng vây quanh 360 độ không góc chết, mà góc nhìn ngang của mắt người tối đa chỉ có 188 độ, Bạch Liễu hiển nhiên không thể mọc thêm mắt ở gáy để quan sát tất cả tượng người cá đằng sau, như vậy chuyện cậu phải chết là điều hiển nhiên, không cần bàn cãi gì thêm.
**Gốc là: 【123 木头人 】, một trò chơi thiếu nhi cần nhiều người tham gia, một người sẽ làm quỷ bước lên trên đầu, những người chơi khác ở lại bên dưới tự do di chuyển, khi quỷ hô “người gỗ” tất cả phải đứng im, nếu ai nhúc nhích sẽ phải lên làm quỷ.
Bạch Liễu thích làm những việc mang lại hiệu quả cao hơn. Mặc dù trò chơi nói rằng chỉ cần sử dụng điểm yếu để thoát khỏi quái vật là đủ, nhưng cậu vẫn muốn biết liệu những bức tượng này có thể bị phá hủy trực tiếp bằng cách nào đó hay có điểm yếu chết người nào khác hay không.
Cậu không thể chủ động đập nát tượng sáp người cá được, rủi ro quá lớn, cậu kham hông nổi – không ai biết thứ gì sẽ chui ra khỏi nhộng hoặc kén nếu bức tượng này vỡ.
Nhưng nếu nó tự bước hụt ngã xuống khỏi cầu thang do tầm nhìn không tốt, thì không liên quan gì đến Bạch Liễu.
Cậu chỉ là muốn làm thử một thí nghiệm nho nhỏ nghiệm chứng xem thứ này có thể bị vỡ hay không thôi.
Ngay sau đó, tượng sáp người cá quả nhiên nhúc nhích động đậy. Bạch Liễu trầm ngâm, thật ra cậu vẫn đang đứng nhìn nó từ nãy tới giờ, nhưng bức tượng bị một tấm vải trắng che lại, không biết rằng Bạch Liễu đang đứng đằng sau quan sát nó.
Điều này chứng tỏ [mắt người nhìn thẳng] chỉ là điều kiện khách quan, quan trọng hơn cả, là tượng tiên cá phải cảm thấy mình đang bị nhìn thẳng thì mới có thể ngừng di chuyển.
Trong phòng có quá nhiều tượng sáp người cá, Bạch Liễu không thể một lần nhìn hết tất cả chúng được, lúc cậu tỉnh dậy chưa kịp định thần quan sát xung quanh, chúng đã ngừng di chuyển.
Vì vậy, chỉ có tượng sáp người cá [cảm thấy] mình bị nhìn trực tiếp, mới có thể ngừng chuyển động.
Có khả năng tự nhận thức đạt đến trình độ này, quả nhiên mấy thứ này là sinh vật sống, hoặc là sinh vật sống có mức độ thông minh nhất định, mặc dù xem ra trí thông minh đó cũng không được cao cho lắm.
Bức tượng nàng tiên cá ở đầu cầu thang chật vật di chuyển, đoạn nó từ cầu thang trượt xuống cùng với tấm vải, gây ra tiếng động cực lớn khuyến mãi một đống bụi bay mù mịt. Bạch Liễu đứng cạnh cầu thang, từ trên cao nhìn xuống, vỗ vỗ đống bụi trên tay rồi thở dài tiếc nuối. Sau khi rơi xuống, bức tượng không hề bị tổn hại, chỉ là thân mình hơi cuộn lại, thậm chí trên đá cẩm thạch cũng không có lấy một vết nứt.
… Quả nhiên nó không bị gì… Tấn công vật lý không có hiệu quả …
Bạch Liễu không biết rằng, bản thân mình đang trông như một nhân vật phản diện xuất hiện trên màn hình TV nhỏ đã khiến cho một đám người phải trợn mắt há mồm.
“Mịa nó! Đây là người mới thật á?! Lấy ga giường trùm bức tượng rồi còn cho nó ngã cầu thang… Đây rõ là hành vi của nhân vật phản diện… Ê cái tên này ngoài đời là bắt cóc à?! Hay là phần tử khủng bố?”
“Vừa rồi tôi còn hồi hộp lo cho anh ấy, giờ lại có hơi thương nàng tiên cá gõ cửa rồi, té thê thảm đến vậy…..”
“Tình thế đảo ngược rồi… Vừa nãy còn là tượng người cá muốn gϊếŧ hắn, bây giờ là người cá bị gϊếŧ. Tên này có tự coi mình là người chơi không?!”
“Những người chơi khác chỉ muốn sống sót thoát khỏi lũ quái vật, nhưng ảnh thì khác, ảnh không muốn mấy thứ đó sống…”