[ĐM] Nhân vật phụ tại trường nam sinh quý tộc bỗng trở nên xinh đẹp - Chương 1
Trans: Bắp cải + Su Su
Beta: Maikaa
“Các cậu đã nghe nói chưa? Trường chúng ta lại có thêm một học sinh đặc cách, hình như hôm nay đến nhập học!”
“Nghe nói từ lâu rồi. (Xoa tay)”
“Bạn ở trên ơi, làm ơn kiềm chế nước miếng lại được không? Nhìn qua màn hình cũng có thể ngửi thấy mùi phấn khích của bạn rồi!”
“Sắp có đồ chơi mới, làm sao có thể không phấn khích chứ. Nghe nói lần này là người đến từ khu ổ chuột ở Hạ Cảng, không có chút bối cảnh nào, hí hí.”
Hí cái đầu mày á, chết tiệt.
Ninh Tụng nhai viên kẹo bạc hà trong miệng, nhìn bài đăng trên diễn đàn trường học, nghĩ nếu cậu thực sự gặp mấy cậu ấm này ở trường mới, với thân hình hiện tại của mình, cậu có thể hạ gục được mấy người.
Ngón tay thon dài vẫn đang lướt qua những lời lẽ tục tĩu thì đột nhiên nghe thấy một giọng nam trầm hỏi: “Ninh Tụng?”
Ninh Tụng nghe vậy ngẩng đầu lên, thấy một chiếc xe buýt trường học có dòng chữ “Trường Công lập Nam sinh Thượng Đông” dừng trước mặt cậu, người tài xế mặc đồng phục đang thò đầu ra nhìn cậu.
Cậu cất điện thoại, đáy mắt u ám lập tức cong lên thành nụ cười, cúi người nói: “Xin chào!”
Tài xế liếc nhìn những tờ rơi quảng cáo lộn xộn trên cột điện bên đường, bực bội nói: “Chỗ cậu ở cũng khó tìm quá.”
Là tài xế của Trường Công lập Nam sinh Thượng Đông, đây là lần đầu tiên anh đến nơi như thế này để đón người.
Đây là khu ổ chuột nổi tiếng nhất ở Thượng Đông, ngay sát khu vực trung tâm thành phố thường xuyên xảy ra các vụ án, anh lái chiếc xe buýt trường học có logo của trường quý tộc, đi đến đâu cũng có người nhìn. Nghe nói an ninh ở đây rất lộn xộn, anh luôn lo lắng, đi lòng vòng mãi mới tìm được, không khỏi có chút sốt ruột.
Vốn định nổi cáu vài câu, nhưng giây tiếp theo lại thấy thiếu niên cười tủm tỉm cúi đầu nói: “Xin lỗi, làm phiền anh rồi!”
Ngoan quá.
Chỉ là quá gầy.
Mỏng như tờ giấy, cằm nhọn, mái tóc hơi xoăn trông rất mềm mại, giống như tròng mắt đều có màu nâu vàng, dáng vẻ thiếu dinh dưỡng, làn da trắng đến kinh ngạc, đôi vai hẹp hơi rũ xuống, nếu không có chiếc ba lô to đùng phía sau,có lẽ còn có thể nhìn thấy xương sống gầy guộc của cậu. Đã là cuối tháng Hai rồi, nhưng mấy hôm trước có đợt rét đậm, còn có hai trận mưa, đường phố ở đây lại chật hẹp, ánh nắng mặt trời khó chiếu vào, âm u lạnh lẽo, cậu chắc đã đợi rất lâu, chóp mũi đều bị đông cứng đỏ lên, vì vậy sắc mặt càng thêm xanh xao, xung quanh không phải là những người vô gia cư rách rưới thì là những tờ rơi quảng cáo khu đèn đỏ, nhìn mà người ta cũng thấy xót xa thay cậu.
Đối với một cậu bé như vậy, anh cũng không nỡ trách móc nhiều, gật đầu nói: “Lên xe đi.”
Ninh Tụng đeo ba lô vào trong, tài xế lại nhìn cậu qua gương chiếu hậu: “Được nhận vào bằng hình thức đặc cách à?”
Ninh Tụng “ừm” một tiếng, ngẩng đầu nhìn vào mắt tài xế trong gương chiếu hậu. Vẻ mặt tài xế có chút kỳ lạ, cuối cùng chỉ nói: “Không dễ dàng gì, chúc mừng em.”