[ĐM] Nhân vật phụ tại trường nam sinh quý tộc bỗng trở nên xinh đẹp - Chương 4
Trans: Bắp cải + Su Su
Beta: Maikaa
… Họ ăn gì mà lớn thế nhỉ!
Chiều cao trung bình chắc chắn trên 185, vừa cao vừa vạm vỡ, ai cũng to gấp đôi cậu.
Sự chênh lệch về vóc dáng này… May mà cậu là trai thẳng!
Nhóm nam sinh này không chỉ cao lớn mà còn rất đẹp trai, người có ngoại hình kém nhất cũng là một anh chàng đẹp trai bình thường, ai cũng là một đóa hoa phú quý trần gian.
Họ mặc quần đùi thể thao đồng phục, tất dài, để lộ đôi chân trắng nõn, hormone tuổi trẻ tràn ngập không khí.
Nhưng Ninh Tụng vẫn bị thu hút bởi chàng trai ở giữa.
Anh ta nhuộm một mái tóc màu trắng bạc rất nổi bật, một chân giẫm lên bồn nước, đang buộc dây giày, tất bóng đá dài màu trắng, quần đùi thể thao màu xám ba phần, để lộ đôi chân dài và săn chắc, áo hoodie rộng thùng thình trên người,quay đầu nhìn cậu một cách lơ đãng, rồi quay đi mở vòi nước rửa tay.
Đẹp trai và kiêu ngạo như một bông pháo hoa trắng ban ngày, nở rộ dưới ánh mặt trời chói chang nhất.
Giống như nhân vật này đột nhiên bước ra từ truyện tranh vậy.
Thịnh Diễm!
Là Thịnh Diễm ba ngọn lửa.
“Học trưởng Chu, có học sinh mới đến à?” Một người ôm quả bóng đá lớn tiếng hỏi.
Anh ta rất đẹp trai, khi cười trên má còn có hai lúm đồng tiền, mồ hôi nhễ nhại.
Chu Luật gật đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Thịnh Diễm, cười nói: “Bạn cùng khối với các cậu,” nói xong lại bổ sung một câu, “Học sinh đặc cách đó.”
Nhưng Thịnh Diễm dường như không hứng thú với cậu, ngược lại những người khác nghe nói cậu là học sinh đặc cách, lập tức nhìn cậu thêm vài lần.
Tóc Ninh Tụng hơi dài, mặc áo khoác đen có cổ áo hơi bạc màu vì mòn, quần vải cotton màu kaki hơi cũ, đôi giày mới trên chân ngược lại không hợp với cậu lắm.
Dáng vẻ này thực sự quá tầm thường, thậm chí còn không phải là bình thường nhất, năm ngoái trường bọn họ cũng có hai học sinh đặc cách, có một người vừa lùn vừa đen, để lại ấn tượng rất sâu sắc.
Đợi Ninh Tụng và Chu Luật đi xa, một nam sinh xách theo đồng phục chạy từ sân bóng tới, thấy mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng Ninh Tụng, liền hỏi: “Anh Nguyên, mọi người đang nhìn ai vậy?”
Chàng trai được gọi là anh Nguyên khinh thường nhìn Ninh Tụng: “Một món đồ chơi mới rất đáng thất vọng.”
“Một học sinh đặc cách được hâm nóng từ lâu, kết quả lại là một kẻ như vậy.”
“Hâm nóng?” Thịnh Diễm vẩy vẩy bàn tay ướt đẫm, “Rảnh rỗi không có việc gì làm thì luyện tập bóng nhiều hơn đi,gà mờ còn quan tâm đến mấy chuyện tầm phào vô dụng.”
Lê Thanh Nguyên cười: “Nếu là một anh chàng đẹp trai thì sẽ rất thú vị, biết đâu Lý Du và Tần Dị sẽ đánh nhau vì cậu ta.”
Bây giờ xem ra, thật đáng tiếc.
Học sinh đặc cách của Trường Công lập Thượng Đông có hai loại, một loại là gia cảnh tốt, dựa vào quan hệ để vào, mượn danh nghĩa đặc cách, loại này còn đỡ, loại còn lại là học sinh đặc cách thực sự, những người được gọi là may mắn này thực ra lại không may mắn như vậy, ngoại trừ một số ít đặc biệt xuất sắc, những người còn lại có hai kết cục, hoặc là làm đồ chơi cho các cậu ấm nhà giàu, hoặc là tư chất bình thường, ngoại hình bình thường, họ muốn thực sự hòa nhập vào thế giới của người giàu gần như là chuyện viển vông, mỗi trường học đều sẽ có một vài người đứng trên đỉnh kim tự tháp, tự nhiên cũng sẽ có một vài người ở dưới đáy.
Học sinh chuyển trường mới đến rõ ràng là loại thứ hai.
Cậu ta không đáng để gây ra bất kỳ tranh chấp nào, nhưng chắc chắn sẽ là một trong những người ở tầng lớp thấp nhất của toàn trường.
Lê Thanh Nguyên nhìn bóng lưng Ninh Tụng gần như hòa vào ánh sáng, nói: “Hy vọng cậu nhóc mầm đậu này sẽ không có những ngày tháng quá bi thảm!”
[Tác giả có lời muốn nói]
Trên đại lộ Thánh Mi Kim lúc hoàng hôn, một chiếc Aston Martin từ từ đi theo sau Ninh Tụng đang đeo cặp sách; vào một ngày mưa, Ninh Tụng được đưa về nhà, nhìn thấy một bóng người ngồi trước cửa nhà mình; trong cuộc bạo loạn ở khu trung tâm thành phố, hai nam sinh băng qua đám đông hỗn loạn chạy ngược về phía Ninh Tụng, nhưng có một người đã nắm lấy tay cậu trước; sau đó là buổi dạ hội hóa trang sôi động của tuổi trẻ, Ninh Tụng đeo mặt nạ, phong thái ngời ngời, hòa vào đám đông ca hát nhảy múa, vô số ánh mắt ẩn trong đám đông nhìn cậu; đèn vũ trụ đầy màu sắc lấp lánh, chai bia xoay nhanh trên bàn trong phòng, sân vận động thi đấu thể thao sôi động của tuổi trẻ, buổi hòa nhạc vạn người chật kín, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc trong căn phòng nhỏ tối, chạy, ôm, kéo áo khoác gió, che ô, tiếp theo là hai tiếng “bùm bùm”, pháo hoa nổ tung trên bầu trời đêm, có người đứng sau cậu, che mắt cậu, vùi đầu vào cổ cậu một cách mất kiểm soát.
Cuối cùng là vlog của ai đó, là Ninh Tụng gầy gò như mầm đậu khi mới vào trường, Ninh Tụng bắt đầu cao lên, Ninh Tụng trở thành hot boy của lớp, cuối cùng là Ninh Tụng với mỗi một cái nhăn mày, một nụ cười đều khiến người ta không thể rời mắt, những thước phim rung lắc tạo nên một mối tình đơn phương ám ảnh và bệnh hoạn.
Cuối cùng, có người bên ngoài ống kính hét lớn: “Ninh Tụng.”
Ninh Tụng, người đã trở thành nhân vật số một trong bốn trường công lập, quay đầu lại, nhìn thẳng vào ống kính,giống như một đóa hồng trong hương thơm, đẹp đến mức hư ảo và mờ mịt.
Mở truyện rồi, lần này là vạn người mê thật sự, người theo đuổi, người ái mộ, người thèm muốn nối tiếp nhau, có lẽ là kể về câu chuyện nhân vật chính thụ từ người bình thường thành hot boy của lớp rồi thành hot boy của trường, trở thành vạn người mê khiến cả trường nam sinh xôn xao!
Hãy luôn đồng hành cùng nhau nhé!
Thịnh Diễm nghe vậy liếc nhìn bóng lưng Ninh Tụng.
Cơ thể cực kỳ gầy gò bị kẹp giữa ba lô và thùng giấy, mỏng manh, trông có vẻ yếu ớt và đáng thương.
“Nghe nói cậu ta đến từ Hạ Cảng.” Lê Thanh Nguyên nói.
Hạ Cảng thì bọn họ đều biết.
Biết, nhưng những cậu ấm này chưa từng đến đó. Bây giờ nhìn thấy Ninh Tụng, dường như Hạ Cảng, nơi nghèo khó đó, bỗng trở nên cụ thể.
Đó là…
“Hạ Cảng nghèo đến vậy sao?!”
Đó là một buổi sáng mùa xuân rất trong lành, nắng vàng rực rỡ, cây cối xanh tươi, bình thường nhưng lại có ý nghĩa đặc biệt, khi đó không ai nghĩ rằng, trong tương lai không xa, cậu sẽ khiến cả Trường Công lập Thượng Đông xôn xao,giống như một viên đá bình thường nhất bị ném xuống sông, không ai để ý chìm xuống đáy sông, rồi đến một lúc nào đó, như những gợn sóng chậm trễ, từ sâu thẳm dưới lòng sông trào lên.
Khi đó, Ninh Tụng gầy gò, xanh xao, gần như không có màu sắc đã hoàn toàn thay đổi.
Tóc cậu đen nhánh, mềm mại như rong biển, đuôi mắt hếch lên, đôi mắt màu hổ phách vừa quyến rũ vừa ngây thơ,môi đỏ mọng, như được nhuộm bởi nước ép hoa hồng, cơ thể cân đối, làn da trắng mịn màng, dường như chỉ cần dùng một chút lực là có thể để lại vết đỏ rõ ràng, đẹp đến gần như tội lỗi, hoa hồng giữa mùa hè cũng không bằng cậu tươi đẹp và rực rỡ.