[ĐM] Nhân vật phụ tại trường nam sinh quý tộc bỗng trở nên xinh đẹp - Chương 7
Trans: Bắp cải + Su Su
Beta: Maikaa
Ninh Tụng rửa tay xong, thay bộ đồng phục mùa xuân vừa nhận được. Áo khoác đen, khuy cài đơn, cài đến tận cổ, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng, quần tây xám, giày da đen. Đồng phục của trường Trung học Nam Sinh Thượng Đông,từ màu sắc đến kiểu dáng, đều toát lên vẻ nghiêm cấm và khổ hạnh, hoàn toàn đối lập với cảnh lộn xộn trong phòng chứa đồ mà cậu vừa nhìn thấy.
Trước khi đi, cậu soi gương. Bộ đồng phục không vừa vặn, khiến cậu trông càng thêm gầy yếu xanh xao, như đang mặc trộm quần áo của người lớn.
Nhưng như vậy cũng tốt, trông cậu càng bình thường hơn, tầm thường đến mức gần như không tìm ra được ưu điểm gì nổi bật.
Cậu liếc nhìn điện thoại, còn một chút thời gian trước khi vào lớp, bèn đến thư viện làm thẻ mượn sách.
Thư viện của trường Thượng Đông nằm ngay bên cạnh tòa ký túc xá, sang trọng như một bảo tàng nghệ thuật.
Sau khi làm thẻ, cậu xem bản đồ chỉ đường, đi thẳng đến phòng tạp chí ở góc khuất nhất tầng một.
Giờ lên lớp, gần như không thấy bóng dáng học sinh nào, chỉ có một giáo viên ngồi ở cửa, vừa chơi bài trên máy tính vừa canh chừng.
Cậu cầm tờ đánh dấu trang, xem từng dãy sách một, và ở dãy thứ tư, trên cùng, cậu tìm thấy cuốn sách mình muốn.
Thật bất ngờ, có cả một dãy tạp chí liên quan đến game, từ phát triển game đến thể thao điện tử và giải trí điện tử, tất cả đều có đủ.
Có lẽ vì ít người đọc những tạp chí này, chúng bị xếp trên kệ cao nhất.
Theo đúng nghĩa đen là “bỏ lên cao”.
Cậu thậm chí còn không với tới.
Thiết kế của thư viện này rất cao cấp và hoành tráng, đẹp thì đẹp thật, nhưng lại không hề thực dụng.
Cậu kiễng chân, dùng tờ đánh dấu trang để đẩy, đẩy hai lần, cuốn sách sắp rơi xuống, bỗng một cánh tay từ phía sau đưa ra, lấy cuốn tạp chí xuống giúp cậu.
Cậu giật mình, vội quay đầu lại, hạ chân xuống, cả người thấp đi một đoạn, nhìn thẳng vào nốt ruồi dưới yết hầu của người kia.
Người này cao hơn cậu cả một cái đầu, vai rộng, dáng người thanh mảnh nhưng có thể thấy là có tập thể dục. Khi anh ta đưa tay ra, cơ thể như đôi cánh lớn bao trùm lấy cậu, dường như chỉ cần anh ta muốn xâm phạm cậu, có thể dễ dàng che khuất tất cả mọi thứ của cậu, kể cả tiếng kêu cứu.
Sự chênh lệch chiều cao thật đáng sợ.
Người kia cầm cuốn sách đặt vào tay cậu. Trong khoảnh khắc đó, Ninh Tụng cảm thấy mình như xuyên vào truyện tranh, nếu không thì làm sao có thể nhìn thấy một chàng trai truyện tranh cao và gầy như vậy chứ.
Cậu hoàn hồn, nắm chặt cuốn tạp chí, vội nói: “Cảm ơn.”
Lông mày của người kia rất đặc biệt, u ám và sắc bén, đôi mắt đen láy không có cảm xúc. Thoạt nhìn, anh ta u ám như không có tình yêu cũng không có ham muốn, nhưng khuôn mặt rất ngay ngắn, thanh tú, là khuôn mặt của một học sinh giỏi. Làn da đặc biệt đẹp, nốt ruồi trên cổ rất gợi cảm, như là khuyết điểm duy nhất trên làn da của anh ta, khiến anh ta có chút thất tình lục dục của người thường.
Đẹp trai như vậy, không sợ chết à.
Sau khi giúp cậu lấy cuốn tạp chí xuống, người kia lại đưa tay lấy một cuốn tạp chí khác có tên “Tạp chí Nhà phát triển Game hàng tuần”, mở ra xem.
Ninh Tụng hoàn toàn không có ấn tượng gì về nhân vật này, không nhớ trong thẻ có nhân vật nào là anh ta.
Có lẽ cảm giác u ám là thứ rất khó vẽ ra.
Anh ta chắc phải cao 1m90 rồi, một số nhận thức tinh tế và sự chênh lệch chiều cao khiến cậu hơi sợ hãi.
Nhưng may mắn là ngay sau đó, sự chú ý của cậu đã bị thu hút bởi tấm bảng tên trên ngực của anh chàng u ám.
Đây cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy bảng tên màu đen.
Bảng tên màu đen không nổi bật lắm trên bộ đồng phục màu đen, nhưng vì thế lại có một vẻ ngoài rất kín đáo. Hoa hồng và thanh kiếm trên bảng tên đều có màu đen huyền bí, hơi khác so với màu đen của đồng phục, khi được ánh đèn chiếu vào, chúng đen bóng.
Tương phản với bảng tên màu trắng của cậu.
Ninh Tụng mở cuốn “Thể thao điện tử” ra xem, bỗng nghe thấy phía sau giá sách có tiếng động.
Cậu quay đầu lại, nhìn qua hai dãy giá sách, lờ mờ thấy ở góc gần cửa sau có hai nam sinh đang ôm nhau.
“Đừng động đậy.”
Cậu thoáng nhìn lại, thấy hai chàng trai đang quấn quýt nhau trong góc khuất gần cửa sau, đối diện với hai dãy sách cao ngất.
“Đừng cử động.”
“Bọn họ phát hiện ra rồi!”
“Không đâu, ngoan nào.”
Ninh Tống: “…”
Những âm thanh hôn môi mơ hồ dần tan biến, thay vào đó là tiếng rên rỉ khe khẽ.
Họ đang… hôn nhau.
Chàng trai mảnh khảnh dường như không thể chịu đựng được nụ hôn mãnh liệt, nhưng lại không thể thoát khỏi vòng tay mạnh mẽ của người kia.
Trời ạ.
Đây là lần đầu tiên cậu tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, khiến cậu – một chàng trai thẳng – không khỏi bối rối.
Cuộc sống bình thường của cậu ở trường này xem như chấm dứt từ đây!
Cậu vội vã cầm cuốn tạp chí đi về phía phòng đọc, tìm một chỗ ngồi xuống.
Một lúc sau, người anh trai lạnh lùng của cậu cũng bước ra.
Cặp đôi kia cũng xuất hiện.
Một người có làn da rám nắng, tóc ngắn như một vận động viên, người còn lại trắng trẻo, thư sinh, với mái tóc dài buộc khăn, toát lên vẻ nghệ sĩ.
Ôi trời.
Một câu chuyện tình yêu khuôn viên trường kinh điển!
Chỉ hai phút sau khi ngồi xuống, cặp đôi lại dính lấy nhau như thể không có ai xung quanh.
Cảnh tượng này không còn xa lạ.
Dù là cấp ba hay đại học, thư viện luôn là nơi chứng kiến những mối tình học trò chớm nở.
Chàng sinh viên mỹ thuật có vẻ nhút nhát, cứ rụt rè nhưng không dám lên tiếng. Chàng sinh viên thể thao thì ngược lại,mạnh mẽ và đẹp trai, càng tỏ ra lấn lướt khi thấy đối phương ngại ngùng.
Họ gần như biến cậu thành một phần trong câu chuyện tình của họ.
Trời ạ.
Ninh Tống lén nhìn anh trai lạnh lùng, người cũng bị ép trở thành khán giả bất đắc dĩ như cậu.
Đúng như cậu dự đoán, anh trai này vẫn không có biểu cảm gì, dường như ngay cả khi có ai đó làm chuyện ấy trước mặt anh, anh cũng sẽ không thèm chớp mắt.
Lạnh lùng như sắt đá, không vướng bụi trần.
[Lời tác giả]
Trứng phục sinh: Trên con phố chợ đêm náo nhiệt, dưới màn pháo hoa rực rỡ, Phác Dụ đang xách túi cho Ninh Tống, một tay ôm Ninh Tống đang ăn, một tay cầm đồ ăn nhẹ nóng hổi, len lỏi qua đám đông.