[ĐM] Nhân vật phụ tại trường nam sinh quý tộc bỗng trở nên xinh đẹp - Chương 8
Trans: Bắp cải + Su Su
Beta: Maikaa
Cặp đôi trẻ nhanh chóng dập tắt ngọn lửa đam mê, vội vàng thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Chàng sinh viên thể thao da ngăm cuốn tay áo lên, để lộ làn da rám nắng khỏe khoắn, càng làm nổi bật sự tương phản với nước da trắng của người yêu. Anh chàng khoác cả hai chiếc ba lô lên vai, không để người yêu phải xách bất cứ thứ gì,rồi kéo tay người yêu đi ra ngoài.
Chỉ cần động não một chút cũng biết họ vội vã ra ngoài để làm gì.
Chết tiệt.
Cậu chỉ đến đây để hấp thụ chút kiến thức văn hóa thôi mà, suýt nữa thì thành nhân vật quần chúng vô tình bị mù mắt trong mấy video Nhật Bản trên mạng!
Mấy cặp đôi này có thể buông tha cho thư viện không vậy, hả trời!
Sau khi cặp đôi kia rời đi, trong thư viện chỉ còn lại Ninh Tụng và anh chàng đẹp trai lạnh lùng kia.
Không khí dường như trong lành hơn rất nhiều, chỉ còn lại tiếng lật sách xào xạc.
Những cuốn tạp chí còn rất mới, hầu như chưa ai động vào, vẫn còn mùi mực rõ rệt, vài trang còn dính vào nhau. Hơi nóng trên người Ninh Tụng chưa tan, cậu cúi đầu, mái tóc hơi xoăn, cổ và tay trắng nõn thon thả. Vì quá gầy, đôi tai cậu lại càng vểnh lên, ửng hồng, trở thành một trong số ít điểm màu sắc trên người cậu.
Vì cứ cúi đầu mãi, cậu hoàn toàn không nhận ra anh chàng lạnh lùng kia đã liếc nhìn cậu vài lần.
Ninh Tụng cứ thế đọc sách trong thư viện cho đến mười giờ bốn mươi.
Từ mười một giờ đến mười hai giờ là lớp học cello.
Ninh Tụng ra khỏi thư viện trước hai mươi phút, đi thẳng đến tòa nhà âm nhạc.
Vì cậu hơi mù đường, ngôi trường này rộng lớn đến mức khiến cậu hoa mắt chóng mặt. Cậu luôn cảm thấy mặt trời ở phía bắc, hoàn toàn đảo lộn đông nam tây bắc. Dù biết mình đang đi về phía nam, nhưng cứ có cảm giác mình đang đi về phía bắc, không tài nào sửa được.
Những cây bạch kinh mộc ở sâu trong khuôn viên trường cao đến mười mấy mét, cành lá sum suê, gió thổi qua khiến chúng đung đưa, hương thơm ngào ngạt bao trùm lấy cậu.
Bạch kinh mộc được coi là loài hoa biểu tượng của bang Thượng Đông. Nghe nói có một vị thống đốc trước đây rất thích bạch kinh mộc, nên đã cho trồng rộng rãi trên toàn bang.
Sau khi đi lòng vòng rất nhiều, Ninh Tụng cuối cùng cũng đến phòng tập đàn, và lại gặp anh chàng lạnh lùng kia, chân dài eo thon, dáng người mảnh khảnh nhưng sắc bén.
Ngoài khuôn mặt rất ra dáng học sinh ngoan, những đường nét khác trên người anh ta đều góc cạnh, dáng người tuy gầy nhưng lại toát lên vẻ sắc sảo.
Anh chàng lạnh lùng bước vào căn phòng mà Ninh Tụng định vào.
Thì ra học cùng lớp.
Ninh Tụng vội vàng bước theo vào. Căn phòng vốn đang ồn ào bỗng chốc im bặt, hơn hai mươi chàng trai mười sáu,mười bảy tuổi đồng loạt nhìn về phía cậu.
Họ đều mặc đồng phục đen, ánh mắt nhìn cậu khiến cậu có cảm giác như bị cuốn vào một cơn lốc đen nào đó.
Cậu là học sinh duy nhất trong lớp đeo thẻ trắng.
Một anh chàng đẹp trai, dáng người thanh thoát nói với cậu: “Đi lấy đàn của em đi.”
Cậu nhận ra đó là lớp trưởng Trần Mặc, tuần trước cậu đã xin số liên lạc của anh ấy.
Trần Mặc có chất giọng trầm ấm rất trẻ trung, Ninh Tụng vừa nghe đã nhận ra ngay.
Anh ấy toát lên vẻ thanh tú và sạch sẽ, như một khối ngọc bích chưa được mài giũa.
Khác với vẻ kiêu ngạo của đàn anh Chu, lớp trưởng chỉ là không thân thiện lắm, nhưng có hỏi gì anh ấy cũng trả lời,kiểu người mà nếu em cần giúp đỡ thì anh ấy sẽ giúp, nhưng cũng không có thêm biểu cảm gì khác.
Ninh Tụng đã biết những quy định này của trường Thượng Đông từ hai tháng trước. Tất cả những thứ cần thiết cho các khóa học trong trường, chẳng hạn như nhạc cụ cho lớp nhạc, dụng cụ thể thao, v.v., đều do trường cung cấp thống nhất, có lẽ là để tránh sự chênh lệch quá lớn giữa các điều kiện gia đình khác nhau.
Một mặt thì đặt ra hệ thống đẳng cấp phân minh và nghiêm ngặt, mặt khác lại cố gắng che giấu sự khác biệt giữa các cấp bậc. Thế giới này thật mâu thuẫn.
Cậu vội vàng đi lấy cây cello của mình. Dáng người nhỏ bé khiến cậu trông có vẻ không hợp lắm với cây đàn lớn.
May mà hai tháng nay cậu có tập luyện, nếu không với thân hình yếu ớt này, e rằng cậu không thể vác nổi nó.
Cậu vừa đeo cello vừa tìm chỗ ngồi, ánh mắt chạm phải anh chàng lạnh lùng kia.
Có vẻ như anh ta nhận ra cậu, nhìn cậu thêm một lần nữa.
Rồi anh ta ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cậu.
Ninh Tụng rất vui khi gặp phải kiểu người như vậy.
Ai cũng biết, nam sinh cấp ba và nam thần cấp ba không phải là cùng một loài.
Chính vì có những nam sinh bình thường như cậu, những nam thần cấp ba với ngoại hình xuất sắc như anh chàng lạnh lùng kia mới càng nổi bật.
Ngược lại cũng vậy, những chàng trai như thế giống như mặt trăng, còn cậu, một ngôi sao nhỏ mờ nhạt, có thể hoàn toàn biến mất bên cạnh họ.
Cậu lại nhìn những người xung quanh.
Cậu thậm chí còn cảm thấy những lo lắng trước đó của mình có phần tự luyến quá mức.
Trường này có quá nhiều trai đẹp. Cậu là người mờ nhạt nhất lớp.
Cậu thậm chí còn không cần phải giả vờ, cả ngoại hình lẫn chiều cao đều xếp cuối bảng.
Những người bạn học mới của cậu đều toát lên vẻ tươi sáng và tràn đầy sức sống, được nuôi dưỡng bằng tiền bạc và quyền lực.
Nhìn lướt qua, ngoại hình và khí chất của mọi người hầu như đều khá đồng đều, chỉ có hai người nổi bật.
Một là anh chàng lạnh lùng kia, khỏi phải nói, đúng chuẩn nam chính học đường, anh ta trông thật u buồn và đẹp trai.
Người còn lại là một nam sinh ngồi ở hàng đầu tiên.
Cậu ta cao bằng Ninh Tụng, cũng khá gầy, nhưng khác với cậu, cậu ta trông tinh tế như một con búp bê sứ, đôi mắt to tròn như mắt nai. Vừa chạm mắt với Ninh Tụng, ánh mắt cậu ta đã lảng tránh ngay, chỉ để lại cho cậu một cái gáy với bím tóc nhỏ dài bằng một ngón tay.
Cậu đã thấy cậu ta trong số hai mươi tấm thẻ đó!
Một lớp có hai nhân vật chính, chắc là đủ rồi nhỉ.
Là học sinh mới, Ninh Tụng đương nhiên trở thành tâm điểm chú ý của cả lớp. Vài nam sinh đang bàn tán về cậu bằng tiếng Anh.
“Thật sự đến từ Hạ Cảng à?”
“Mẹ kiếp Lục Tử Hiên, đừng có chụp lén nữa, coi chừng bị cậu ta phát hiện.”
Cậu còn nghe thấy họ nói: “Các cậu nghĩ cậu ta có hiểu chúng ta đang nói gì không?”
“Vậy chúng ta đổi sang tiếng Pháp đi.”
“Cậu ta không phản ứng gì cả, chắc chắn là không hiểu rồi.”
Các cậu cứ vui là được.
Ninh Tụng chỉnh dây đàn một chút.
“Bạn là bạn Ninh Tụng phải không?”
Một cậu bạn bốn mắt trông khá bình thường ngồi bên cạnh lên tiếng.
“Vâng, chào cậu.” Cậu mỉm cười chào hỏi.