[ĐM] Nhân vật phụ tại trường nam sinh quý tộc bỗng trở nên xinh đẹp - Chương 9
Trans: Bắp cải + Su Su
Beta: Maikaa
“Chào cậu, mình tên là Kiều Kiều, chữ Kiều trong ‘cây cầu nhỏ’ cộng thêm chữ Kiều trong ‘Hoa kiều’,” cậu bạn kia tỏ ra rất thân thiện.
Kiều Kiều có một khuôn mặt bình thường giống Ninh Tụng, trông như một mọt sách thư sinh, môi mỏng, có cảm giác là kiểu nhân vật chuyên buôn chuyện trong tiểu thuyết.
Quả nhiên, Kiều Kiều rất nhiệt tình bắt chuyện với cậu, hỏi cậu trước đây học ở đâu, sao lại chuyển đến vào giữa năm lớp 11.
“Cậu chuyển sang ngồi bên cạnh mình đi,” Kiều Kiều đột nhiên nói nhỏ.
Ninh Tụng ngoan ngoãn chuyển chỗ.
Đến môi trường mới thì cần nhanh chóng kết bạn, không có lý do gì để từ chối cành ô liu mà người khác chủ động đưa tới. Hơn nữa nhìn cách ăn mặc và khí chất của Kiều Kiều, cậu ta không giống kiểu người bị bắt nạt.
Điều này cũng rất quan trọng, nếu người mới kết bạn với người bị cô lập, bản thân cũng rất dễ bị cô lập theo.
Kiều Kiều hạ giọng: “Tốt hơn hết là cậu nên tránh xa Phác Dụ một chút. Cậu ấy không thích người khác ngồi gần mình.”
“Phác Dụ?”
Kiều Kiều gật đầu, thấy Ninh Tụng không biết gì, liền lén lút kể cho cậu nghe.
Anh chàng đẹp trai có vẻ trầm lặng ít nói kia tên là Phác Dụ, còn Phác Đạt Tây là biệt danh của anh ấy.
Vì hồi cấp hai, trong lễ hội mùa xuân, anh ấy đã diễn vai Darcy trong “Kiêu hãnh và định kiến”, mọi người đều thấy anh ấy giống như phiên bản học sinh trung học của Darcy.
Phải nói là, cũng hơi giống thật!
Các nam sinh trong lớp đều có ngoại hình không tệ, dù sao cũng là con nhà giàu có cả, chiều cao và khí chất đều hơn người, nhưng Phác Dụ vẫn là người nổi bật nhất. Giống như trường quý tộc không thiếu người giàu có và quyền lực,nhưng gia thế của Phác Dụ vẫn đứng ở đỉnh cao nhất của kim tự tháp danh vọng và xã hội.
Kiều Kiều nói thêm một câu: “Ông nội cậu ấy là Phác Minh Khác đấy.”
Chỉ là một cái tên đơn giản, không có chức danh hay gì cả, chỉ vì một lý do duy nhất, đó là cái tên này ai ai cũng biết.
Ninh Tụng lén dùng điện thoại tìm kiếm cái tên này.
Cậu chợt nhớ ra gia đình họ.
Vì bố Ninh Tụng đang làm tài xế cho nhà họ Phác.
Năm ngoái, trong vụ bạo loạn 129, bố Phác Dụ bị tấn công bởi những kẻ côn đồ. Nghe nói bố Ninh Tụng, khi đó đang đi ngang qua, đã liều mình đâm xe vào tên tội phạm, hạ gục hắn. Sau đó, bố Phác Dụ không chỉ thưởng cho ông một khoản tiền lớn mà còn mời ông về làm tài xế cho gia đình. Nhờ vậy, mẹ Ninh Tụng cũng nghỉ việc ở tiệm giặt ủi trong khu ổ chuột, đến làm giúp việc tại biệt thự nhà họ Phác. Nghe nói Ninh Tụng học giỏi, bà Phác còn giới thiệu cậu vào học ở trường Thượng Đông Nam Sinh thông qua chương trình tuyển sinh đặc biệt.
Bố mẹ Ninh Tụng vô cùng biết ơn và kính sợ. Ngày đầu tiên con trai chuyển trường, họ còn không dám xin nghỉ phép.
Nếu Thượng Đông cũng có trò chơi kim tự tháp của riêng mình.
Thì Phác Dụ là người ở đỉnh chóp.
Còn Ninh Tụng là người ở đáy.
Cả trường không tìm ra ai có khoảng cách xa hơn hai người họ.
Chẳng trách khi cậu ngồi cạnh Phác Dụ, các bạn cùng lớp lại nhìn cậu như vậy.
“Lớp chúng ta rất hòa thuận, không có lớp nào đoàn kết hơn lớp mình đâu,” Kiều Kiều cười, “Chỉ trừ Phác Đạt Tây và Chân Chân ra.”
“Chân Chân?”
Ninh Tụng theo bản năng nhìn về phía cậu bạn xinh xắn đáng yêu ngồi ở hàng đầu tiên.
Kiều Kiều nói: “Chân Chân hơi tự kỷ một chút, có thể không thích giao tiếp với mọi người, nhưng cậu ấy rất ngoan.”
Ngoại hình xinh đẹp tinh tế, hơi tự kỷ nhẹ, công tử nhà giàu, có bím tóc nhỏ đặc trưng, đúng là tích đủ buff.
Liệu cậu ta có phải là “cặp” với Phác Dụ không nhỉ?
Ninh Tụng liếc nhìn Phác Dụ.
Ngay khi tiết học bắt đầu, giáo viên cello yêu cầu cậu chơi một đoạn nhạc để kiểm tra trình độ.
Cậu chơi cello rất tệ.
Thực ra hai tháng nay cậu có cố gắng học nhồi nhét một chút. Từ khi cậu vượt qua kỳ thi tuyển đặc biệt của Thượng Đông, bố mẹ Ninh Tụng đã ngay lập tức đăng ký cho cậu vài lớp học cấp tốc. Bởi vì sự khác biệt lớn nhất giữa bốn trường công lập hàng đầu của Liên bang Á và các trường trung học phổ thông là họ chú trọng hơn đến phẩm chất toàn diện của học sinh. Ninh Tụng trước đây học ở trường công lập bình thường, thành tích văn hóa xuất sắc,nhưng tố chất nghệ thuật và thể thao kém xa những cậu ấm cô chiêu ở trường quý tộc.
Đáng tiếc là cậu không thực sự để tâm đến việc học những thứ đó.
Cũng không còn cách nào khác, khi xuyên không đến đây, cậu thực sự không biết mình đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết nào. Chỉ đến khi nghe mẹ Ninh Tụng vui mừng nói rằng có cách để cậu thử thi vào Thượng Đông, cậu mới thấy cái tên trường này nghe quen quen, rồi giật mình nhận ra hình như mình đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết.
Vì vậy, điều đầu tiên cậu làm khi xuyên không đến đây là tìm cách kiếm tiền.
Từ nhỏ cậu cũng không có tài năng gì đặc biệt, là một đứa trẻ bị bỏ rơi, cơ thể yếu ớt, ngoài việc học ra thì chỉ thích chơi game.
Ban đầu chỉ là thích chơi game, sau đó lại thích tự làm game.
Ở trại trẻ mồ côi có một giáo viên tên là Lưu Triều Huy rất ủng hộ cậu. Cậu bắt đầu học lập trình từ năm lớp 4, các bạn nhỏ khác đều nói cậu là thiên tài.
Cậu cảm thấy mình cũng không phải là thiên tài gì cả, chỉ là thật sự yêu thích mà thôi.
Mà cậu là kiểu người, một khi đã thích cái gì thì sẽ rất đắm chìm.
Gần đây cậu đang tiếp xúc với một công ty game tên là Shark Arts Electronic. Làm game không thể tự mình đơn độc chiến đấu, nền tảng tiếp thị và quảng bá cũng rất quan trọng. Shark là một công ty mới, nhưng có danh tiếng tốt, rất thích khai phá và đào tạo nhân tài mới. Cậu đã gửi cho họ một trò chơi mà cậu đã phát triển và thiết kế trước đây. Trò chơi này được cậu viết khi còn học trung học, hoàn toàn dựa vào trí nhớ, không thể nào viết lại toàn bộ mã code. Gần đây, khi rảnh rỗi, cậu tiếp tục hoàn thiện trò chơi này, đồng thời chờ đợi đánh giá và phản hồi từ Shark Arts Electronic.
Có một nghề nghiệp mà mình giỏi và thật sự yêu thích là điều đáng quý biết bao. Cho dù có sống lại một trăm lần nữa,mục tiêu của cậu cũng sẽ không thay đổi.
Khi làm game, cậu có hơi say mê, đến cơm cũng không ăn tử tế, càng không có tâm trí nào để học cello.
Ngoài game ra, mười mấy năm cuộc đời cậu dường như chẳng còn gì khác.
Cậu thật sự rất nhạt nhẽo, ngay cả thứ duy nhất cậu giỏi cũng giống như một lập trình viên khô khan và buồn tẻ.Không giống như các nhân vật chính, họ không nhảy múa thì cũng chơi đàn, học vẽ, ngay cả khi liên quan đến game,cũng là những tuyển thủ eSports đẹp trai hay những streamer nam nóng tính nhưng rất thu hút.
Đúng là nhân vật phụ điển hình.
Vì vậy, sau khi chơi đàn xong, có vài bạn học cười khúc khích, giáo viên cũng ngạc nhiên.
Nhưng có lẽ cô ấy cũng không kỳ vọng gì nhiều ở cậu. Một học sinh đặc cách đến từ khu ổ chuột, có tiền để đi học đã là tốt lắm rồi, lấy đâu ra tiền để học nhạc cụ.