ĐỪNG SAY MÊ TÔI - Chương
Tôi là thư ký đắc lực nhất bên cạnh Thẩm Hách.
Chuyên giải quyết những người phụ nữ mà anh ta chơi chán.
Một lần sau khi say rượu, anh ta trèo lên giường tôi.
Tôi nhận thức một cách rõ ràng: người cần phải giải quyết lần này là chính bản thân tôi.
Thẩm Hách nhíu mày nhìn thư từ chức tôi nộp cho anh.
“Có ý gì?”
“Tôi về nhà lấy chồng.”
1.
Làm thư ký cho Thẩm Hách 5 năm, tôi đã thay anh ta giải quyết không dưới 50 người phụ nữ.
“Trần Hảo! Cùng là phụ nữ, cô nên hiểu cái tôi thực sự muốn là gì chứ!” Người phụ nữ đối diện gào thét đ i ê n cuồng, như thể cô ta thật sự rất yêu Thẩm Hách vậy.
Tôi thành thục lấy một tấm thẻ ngân hàng trong túi ra đưa cho cô ta.
“5 triệu, đây là số tiền Thẩm Hách bồi thường cho cô.”
“Anh ta coi tôi là gì chứ?”
Không phải tôi vô tình, chỉ là tôi đã thấy quá nhiều cảnh tượng như thế này và trở nên chai lì.
Thẩm Hách luôn lạnh lùng, lúc anh ta yêu cô, anh ta có thể hái sao trên trời cho cô.
Chơi chán rồi thì phủi mông bỏ đi.
Thấy tôi không phản ứng, người đối diện cầm ly cà phê trước mặt lên hất thẳng vào mặt tôi.
“Tôi muốn gặp anh ta.”
Lúc này tôi chỉ biết thầm cảm ơn vì cô ta uống Americano đá, nếu là ly nước nóng thì tôi đã bị hủy dung rồi.
Tôi lau sạch nước trên mặt, bình tĩnh cất lại thẻ ngân hàng.
“Tổng giám đốc Thẩm nói nếu cô không hài lòng thì cũng không còn gì để nói.”
“Đợi đã!” Lúc tôi chuẩn bị đứng dậy thì tay tôi bị người khác giữ lại.
“5 triệu này vốn dĩ là anh ta nợ tôi.”
Tôi gật đầu đồng ý, loại đàn ông cặn bã như Thẩm Hách đáng phải mất nhiều tiền hơn nữa.
Tốt nhất là tất cả các cô gái trên thế giới đều có thể nhận được 5 triệu từ anh ta.
Đó là khoản bồi thường cho những thiệt hại anh ta đã gây ra.
“Trần Hảo, cô đừng tưởng làm chó của Thẩm Hách thì có thể lên mặt.”
“Cứ đợi đấy, kết cục của cô sẽ không hơn gì tôi đâu.”
Nói bậy! Rõ ràng tôi là thái giám thân cận bên cạnh hoàng thượng, là nhũ mẫu bên cạnh hoàng hậu!
Sao cô ta có thể nói tôi là chó.
Lần sau tôi sẽ xúi Thẩm Hách giảm phí chia tay xuống còn 4,9 triệu!
2.
Về đến văn phòng, Thẩm Hách nhìn chằm chằm vào cổ áo sơ mi ướt sũng của tôi, cau mày:
“Cô ta động tay động chân à?”
Tôi lắc đầu, giả vờ ngây thơ: “Cũng dễ thương lượng thôi.”
Thẩm Hách khịt mũi một tiếng lạnh lùng: “Bớt làm bộ làm tịch, cô cố tình lau không khô để mách lẻo tôi, tôi nhìn ra rồi.”
Bị vạch trần, tôi có chút xấu hổ, còn định tìm cớ thoái thác nhưng không ngờ Thẩm Hách hôm nay đột nhiên tử tế:
“Về đi, nghỉ ngơi hai ngày, tháng sau tăng 5% lương cho cô coi như bồi thường.”
Làm chó thì làm chó vậy.
Chó còn có thể thăng chức tăng lương chứ con người còn phải vất vả làm việc 9-9-7 nữa kia kìa. (chế độ làm việc 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 7 ngày/tuần)
3.
Thẩm Hách có tất cả 5 thư ký, ngoài tôi ra thì ai cũng tốt nghiệp từ các trường danh tiếng.
Anh ta nói anh ta chọn tôi là vì tôi bình thường.
“Ngoại hình bình thường, học vấn bình thường, ngay cả cái tên cũng bình thường.”
Ban đầu khi nghe những lời này, tôi tức đến mức muốn nghỉ việc.
Nhưng khi nhìn thấy mức lương cao ngất trong hợp đồng, tay tôi run rẩy, cẩn thận đáp: “Tổng giám đốc Thẩm nói đúng.”
Thẩm Hách gật đầu: “Tính cách cũng bình thường.”
Nói ra thì thật khó tin, chính vì tôi không có gì nổi bật mà lại trở thành cánh tay phải của sếp.
Cánh tay phải nhà người ta giúp sếp giải quyết công việc, còn tôi giúp anh ta giải quyết phụ nữ.
Vừa than vãn với bạn thân xong thì Thẩm Hách lại gọi đến.
Khi tôi lái xe như bay chạy tới cửa quán bar, Thẩm Hách đã bị năm sáu cô gái vây quanh.
Anh ta uống quá nhiều, không chống cự nổi, chỉ mở miệng lẩm bẩm: “Lát nữa thư ký của tôi sẽ đến cho các cô biết tay.”
Còn tôi, kẻ nhát gan nhất trong những người nhát gan, nhìn những cô gái sắp vồ lấy anh ta như hổ đói, chỉ dám rụt rè lên tiếng:
“Xin lỗi, có thể bỏ tay ra khỏi mông sếp tôi không?”
…
Trên đường đưa Thẩm Hách về nhà, anh ta liên tục phàn nàn về việc tôi vừa rồi hèn nhát thế nào, khiến anh ta mất mặt ra sao.
“Tại sao đi theo tôi lâu như vậy rồi mà cô vẫn chẳng tiến bộ gì thế?”
“Nhát cáy như vậy mà leo lên được đến vị trí này, cô nên cảm ơn tôi đi.”
Hai chữ “nhát cáy” hoàn toàn chọc vào nỗi đau của tôi.
Xe bất ngờ phanh gấp, đầu Thẩm Hách đập mạnh vào lưng ghế.
“Trần Hảo!”
Chẳng buồn đáp lại, tôi thẳng tay ném anh ta xuống đường lớn: “Đi mà kiếm mấy cô thư ký không hèn nhát của anh đi.”
Chưa đầy mười phút, Thẩm Hách lại gửi tin nhắn đến.
“Trần Hảo, tôi gửi định vị, cô đến đón tôi.”
Tôi không trả lời, tắt máy, nhắm mắt ngủ một lèo.
Chưa kể anh ta chỉ là sếp tôi, cho dù có là vua chúa đến tôi cũng không đi đón!
Sáng hôm sau vừa mở máy, nhóm chat công việc đã bùng nổ.
“Ê biết gì chưa? Tối qua tổng giám đốc Thẩm suýt bị người ta giở trò đồi bại đấy!”
“Trời ạ, có bị làm sao không?”
“Nghe đâu là phải nhập viện luôn.”
Trong nhóm chat bàn tán sôi nổi, tôi thì đứng ngồi không yên.
Chẳng lẽ tin nhắn tối qua là lời cầu cứu của sếp?
Nhớ lại cảnh tượng trước cửa quán bar và hành động lạnh lùng của mình, lòng tôi lạnh toát.
Tôi lập tức xách hai giỏ trái cây đến bệnh viện, nhìn thấy sếp mặt mũi băng kín như gấu trúc, tôi khóc như mưa.
“Đều là lỗi của tôi, xin lỗi tổng giám đốc Thẩm.”
Giọng nói quen thuộc ngoài cửa vọng vào: “Biết thì tốt.”
Ơ? Giám đốc Thẩm khỏe mạnh thế kia, vậy người nằm trên giường là ai?
“Là người đã trêu chọc tôi.”
Nghe đến đây, tôi thở phào nhẹ nhõm, may quá may quá.
Suýt nữa thì mất việc rồi.
Đột nhiên tôi trợn tròn mắt: “Đàn ông cũng mà cũng đi trêu ghẹo anh sao?””
4.
Từ sau hôm đó, tôi không dám không trả lời tin nhắn của Thẩm Hách nữa.
Tôi chăm sóc anh một cách cẩn thận, tỉ mỉ và luôn trả lời tin nhắn ngay lập tức.
Thẩm Hách rất hài lòng với thái độ làm việc của tôi, hào phóng cho tôi trúng giải nhất trong tiệc tất niên của công ty.
Dưới ánh mắt ghen tị của toàn thể công ty, tôi lớn tiếng đọc to phần thưởng lên.
“Được một bữa ăn tối cùng với sếp.”
Tôi tức run người.
Bữa tối kéo dài từ 6 giờ chiều đến 4 giờ sáng hôm sau.
Thẩm Hách nhìn tôi chằm chằm: “Trần Hảo, cô định ăn như đi dự tiệc buffet đấy à?”
Tôi chẳng buồn đáp lại, tiếp tục gọi món.
Tiền của tư bản đúng là dễ kiếm, một miếng gan ngỗng nhỏ hơn cả cái kẽ răng mà còn bắt tôi đợi tận nửa tiếng.
Cuối cùng khi đã no nê, tôi ợ một tiếng thật thỏa mãn, hài lòng gật đầu: “Tổng giám đốc Thẩm, đi thanh toán đi.”
Quay đầu nhìn lại thì thấy Thẩm Hách đã say bí tỉ, bên cạnh là hai chai Lafite đã uống hết.
Đúng là đại gia, uống Lafite mà cứ như uống rượu trắng.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, tôi không dám vứt Thẩm Hách ngoài đường nữa.
Hết cách, tôi đành đưa anh ta về căn hộ của tôi.
Ai ngờ khi tỉnh dậy, lần này tôi thật sự mất việc rồi!