ĐỪNG SAY MÊ TÔI - Chương 2
5.
Khi cơ thể trắng nõn bên cạnh lộ ra trước mặt tôi, tôi vẫn đang cầu nguyện rằng bất kỳ ai cũng được.
Cho dù là nam hay nữ, thậm chí là người chuyển giới cũng được.
Cho đến khi gương mặt của Thẩm Hách hiện ra, tôi cuối cùng cũng cảm thấy tuyệt vọng.
Tôi thề, cả đời này tôi sẽ không bao giờ ăn gan ngỗng nữa, ai mà biết được bên trong món đó còn có cả rượu.
Mà tôi đã ăn tận 20 phần!
Nhân lúc Thẩm Hách chưa tỉnh, tôi luống cuống nhặt lại quần áo của mình, chuẩn bị chuồn đi.
Giọng nói lười biếng vang lên sau lưng: “Lúc về nhớ mang bữa sáng cho tôi, sữa đậu nành không lấy đậu nành, trứng rán không lấy trứng.”
Cái vẻ cố tình gây sự của anh ta còn trần trụi hơn cả cơ thể anh ta.
Ký ức đêm qua ùn ùn kéo đến.
Thẩm Hách sau khi say rượu cứ nằng nặc đòi tắm.
Lúc đó khi còn sót lại chút lý trí, tôi đã đã nghiêm túc từ chối.
Nhưng anh ta chẳng những không nghe lời tôi mà còn bắt đầu tự tiện cởi đồ.
Nhìn thấy cơ bụng của anh, tôi từ bỏ việc chống cự, trở thành kẻ háo sắc.
Đẹp thì phải nhìn, còn muốn xem nữa.
Vai rộng eo thon, tôi không ngờ Thẩm Hách lại có dáng người hoàn hảo như vậy.
“Tôi cứ tưởng anh chỉ dụ dỗ người khác bằng tiền thôi chứ.” Nói câu này xong, tôi không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Thẩm Hách không hài lòng với lời nói của tôi, khẽ hừ một tiếng.
Lạ lùng thay, tôi lại bắt đầu kỳ cọ cho anh ta.
Kỳ cọ một hồi, mọi chuyện bắt đầu trở nên mất kiểm soát.
Sắc đẹp khiến người ta lầm đường, gan ngỗng hại chết người.
Tôi thề rằng sẽ không bao giờ hám lợi mà ăn nhiều như vậy nữa.
So với sự hoảng loạn của tôi, Thẩm Hách rõ ràng trông thoải mái hơn nhiều.
Anh ta từ tốn mặc quần vào, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, trông như một nhà tư bản: “Bây giờ là 8 giờ rưỡi, còn một tiếng rưỡi nữa mới đến giờ làm.”
“Cô định khi nào đi mua bữa sáng cho tôi?”
6.
Không biết có phải do tôi đã làm chuyện mờ ám hay không mà mỗi lần bước ra khỏi văn phòng, tôi luôn cảm thấy ánh mắt người khác nhìn mình có chút kỳ lạ.
Vì vậy, tôi quyết định tránh mặt Thẩm Hách.
Ai ngờ Thẩm Hách cười không ngừng: “Cô là thư ký của tôi, cứ tránh mặt như thế thì nghỉ việc luôn cho rồi.”
Chắc chắn anh ta đang ám chỉ điều gì đó.
Kết cục của những người phụ nữ xung quanh anh ta, tôi biết rõ hơn ai hết.
Tối hôm đó, tôi đã đưa ra một quyết định trái với lương tâm – từ bỏ công việc nhàn hạ lương cao này.
Nhưng khi nhận được bảng lương, tôi vẫn chần chừ.
Thôi cứ đợi qua tết đã.
Dù sao nghỉ tết cũng là nghỉ có lương, nếu không tranh thủ kiếm thêm chút thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Sau khi suy nghĩ thấu đáo, tôi cuối cùng cũng có thể thản nhiên đối mặt với Thẩm Hách.
Trong suốt quá trình, Thẩm Hách luôn giữ vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra.
Đúng là một tay chơi lão luyện, nghĩ đến đây tôi càng tức tối hơn.
Để thể hiện sự không hài lòng của mình, tôi cố ý lấy trộm hai cái dập ghim trong văn phòng.
Cuối cùng cũng đến giờ tan làm, tôi đã thu dọn xong xuôi mọi thứ từ sớm.
Đợi đến khi khi đồng hồ điểm đúng 5 giờ là lao ra khỏi văn phòng.
Nhưng đúng lúc đó, xúi quẩy làm sao, tôi bị Thẩm Hách bắt gặp: “Vào đây.”
Anh trai à, cứ bày đặt học đòi kiểu ăn nói của tổng tài bá đạo làm gì thế!
Trong lòng tôi âm thầm mắng một trăm câu, sau đó mới đổi sang bộ mặt nịnh nọt:
“Kính thưa tổng giám đốc đáng kính của tôi, xin hỏi có việc gì khiến ngài phải chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi quý báu của tôi vậy?”
Vừa mới nói hết câu, Thẩm Hách lấy từ trong ngăn kéo một cái hộp nhung.
“Tặng cô.”
Trong hộp là một sợi dây chuyền ngọc lục bảo.
Mặc dù tôi không biết thương hiệu này nhưng tôi đã từng giúp anh ta tặng nhiều món quà cho người khác.
Theo như kinh nghiệm nông cạn của mình, tôi biết sợi dây chuyền này rất đắt, rất rất đắt.
“Trần Hảo, chúc mừng năm mới!”
7.
Từ nhỏ tôi đã là một người vô hình trong lớp.
Ngày tốt nghiệp trung học, ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng không nhớ nổi tên tôi.
Nhưng Thẩm Hách lại gọi chính xác tên tôi vào ngày phỏng vấn.
“Trần Hảo, cô cũng đến phỏng vấn à?”
Lần đầu gặp Thẩm Hách, anh là anh trai của một học sinh mà tôi dạy kèm.
Cậu bé đó học rất kém lại còn cứng đầu, khi gặp Thẩm Hách, thằng nhóc đó còn đang cãi nhau với tôi.
“Cái loại tốt nghiệp đại học hạng ba như chị mà cũng xứng làm gia sư cho tôi sao? Cút, cút ngay!”
Vừa dứt lời, một chiếc dép bay thẳng vào đầu nó.
“Không biết lớn nhỏ, em có biết tỷ lệ đậu đại học là bao nhiêu không? Em có biết với cái thành tích này ngay cả cao đẳng em còn không có cửa không?”
Đứa trẻ bị quát đến mức không dám hó hé, Thẩm Hách nhìn cậu ta với vẻ khinh thường rồi tiếp tục nói: “Học đi cho anh.”
Cả buổi chiều, Thẩm Hách ngồi bên cạnh nghe tôi giảng bài, cậu bé đó thì chăm chú lắng nghe.
Hết giờ học, khi tôi đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi thì bị người khác chặn đường.
“Cũng có chút bản lĩnh đấy, cô giáo nhỏ.”
Câu nói ấy khiến tôi xấu hổ, mặt đỏ bừng, vội vàng thu dọn đồ đạc bỏ chạy.
Sau đó, mỗi lần đến dạy kèm, tôi không còn gặp Thẩm Hách nữa.
Cho đến khi tôi thấy thông báo tuyển dụng của tập đoàn nhà họ Thẩm, quyết định nộp đơn xin việc.
Tôi cứ nghĩ anh ấy đã quên tôi từ lâu nhưng ai ngờ anh không chỉ nhận ra tôi mà còn gọi đúng tên tôi.
Dòng ký ức bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, hai chữ “Thẩm Hách” hiện lên trên màn hình.
“Trần Hảo, bao giờ cô quay về thành phố A?”
Thành phố A cách quê tôi 3000 km.
Tôi nhìn vào thời gian trên điện thoại: “Thẩm Hách, tôi còn chưa lên chuyến bay về nhà.”
“Ồ.”
Thẩm Hách nhanh chóng cúp máy.
Có cái gì đó không đúng, anh ta rất không bình thường.
8.
Suốt kỳ nghỉ tết nguyên đán, Thẩm Hách liên tục gửi cho tôi những tin nhắn kỳ quặc.
“Trần Hảo, tôi không tìm thấy cà vạt.”
“Trần Hảo, tôi vừa mới ăn một loại bánh trôi dở tệ, không ngờ lại có vị rau mầm.”
“Trần Hảo, tết chán quá, tôi muốn đi làm lại.”
“Tại sao cô không trả lời tôi?”
Tôi không biết nói gì, chỉ biết trợn mắt nhìn đống tin nhắn này, quyết định giả vờ không thấy.
Ai ngờ ngay sau đó, Thẩm Hách gửi đến một bức ảnh cơ bụng. Mỗi múi cơ đều rõ nét, đường nét mượt mà, trên đó còn có vài giọt nước chưa lau khô.
Trong lúc tôi đang chiêm ngưỡng thì bên kia đã thu hồi bức ảnh đó.
“Trượt tay.”
…
Tôi bắt đầu nghi ngờ không biết Thẩm Hách có vấn đề gì không. Lúc trước khi tôi ngày nào cũng lượn lờ trước mặt thì anh ta hở ra là muốn trừ lương tôi.
Giờ thì lại cứ suốt ngày quấy rầy tôi.
“Chắc sếp cậu thích cậu rồi đấy.” Bạn thân tôi cười nói.
Tôi cẩn thận lắc đầu.
Chắc chắn là vì không có tôi, anh ta chẳng làm được gì hết.
Tình cảm của anh ta còn ngắn hơn hạn sử dụng của bánh mì.
Bạn tôi bật cười: “Nếu không thì tại sao anh ta cứ suốt ngày xòe đuôi trước mặt cậu như một con công vậy?” Vừa dứt lời, tin nhắn của Thẩm Hách lại hiện lên.
“Trần Hảo, cô thấy tôi mặc áo sơ mi nào đẹp hơn?”
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh của một chiếc áo sơ mi họa tiết da báo và một chiếc áo sơ mi màu hồng.
Bạn tôi im lặng hồi lâu rồi nói: “Sếp của cậu đúng thật là hơi kỳ lạ.”
…
Vì lời nói của bạn tôi mà đến khi quay lại làm việc, tôi vẫn không thể nào tập trung được.
Nếu anh ta thực sự thích tôi, có lẽ tôi nên chuẩn bị cao chạy xa bay.
Dù sao, trách nhiệm lớn nhất của tôi trong công ty này chính là đuổi những cô gái mơ mộng muốn kết hôn với anh ta.
Lần này đến lượt tôi rồi.
Ngay sau khi nhận tiền lì xì đầu năm, tôi đi giày cao gót bước vào văn phòng của Thẩm Hách.
“Tổng giám đốc Thẩm, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Trần Hảo, đúng lúc tôi cũng tìm cô có việc.”
Có lẽ không ngờ chúng tôi lại ăn ý như vậy, Thẩm Hách hiếm khi tỏ ra ngạc nhiên, sau đó từ từ mở miệng: “Để tôi nói trước.”
“Trần Hảo, hẹn hò với tôi nhé.”
“Tôi muốn từ chức.”
Hai câu nói thốt ra cùng lúc khiến tôi xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.
Anh ta lại còn nói muốn hẹn hò với tôi? Đúng là tay lão luyện.
Gương mặt Thẩm Hách lộ rõ sự không vui, anh ta nghiêm mặt hỏi tôi tại sao muốn nghỉ việc.
“Lương bổng không tốt à?”
Tôi lắc đầu, tôi biết rõ rằng nếu nghỉ việc ở đây, chắc chắn sẽ không bao giờ tìm được công việc nào vừa nhàn hạ mà lương lại cao như thế này nữa.
“Vậy là có ý kiến gì với tôi?”
Tôi lại lắc đầu, dù có ý kiến cũng không thể nói trắng ra được.
“Thế thì tại sao?”
“Tôi muốn về quê lấy chồng.”