ĐỪNG SAY MÊ TÔI - Chương 4
13.
Mặc dù tôi đã giải thích đi giải thích lại rằng tôi không hề mang thai, Thẩm Hách vẫn cứ không tin tôi.
“Vậy thì sao em lại đến khoa sản?”
“Đại ca ơi, khoa sản là khoa phụ sản, bao gồm cả phụ khoa và sản khoa. Không phải cô gái nào đến đó cũng là để sinh em bé đâu.”
Tốn một hồi giải thích, tôi mới làm rõ được rằng mình chỉ đến để kiểm tra vấn đề đau bụng kinh.
“Kinh nguyệt của em sao lại đến sớm vậy?” Nói đến đây, Thẩm Hách ngập ngừng, hơi xấu hổ hạ thấp giọng hỏi: “Có phải liên quan đến chuyện chúng ta làm hôm đó không?”
“Đồ biến thái, anh ghi nhớ ngày tháng của tôi làm gì?”
…
Sau ngày đó, Thẩm Hách như một kẻ thất nghiệp, mỗi sáng đều đúng giờ xuất hiện dưới chung cư nhà tôi.
Mỗi ngày là một chiếc xe sang khác nhau đậu bên đường, đến mức hàng xóm đều nghĩ tôi chuyên săn đại gia.
Ngày ngày thay xe, trò mới liên tục.
“Cô em, sao em giỏi thế? Dạy anh với.” Anh chàng đầu trọc tò mò hỏi tôi cách tán trai.
Tôi nhìn anh ta từ đầu đến chân rồi phán: “Đầu to khắc chồng.”
“Ồ, vậy tôi sẽ làm chồng.”
Có lẽ không chịu nổi mấy lời linh tinh của tôi, Thẩm Hách kéo tay tôi rồi nhét thẳng vào xe của anh ta.
Anh chàng đầu trọc còn la lên: “Lần sau giới thiệu mối ngon cho anh nhé!”
Tôi gật đầu đồng ý, Thẩm Hách mặt mày tối sầm chất vấn: “Em thường trò chuyện kiểu này với đàn ông lạ sao?”
“Anh ta khác.”
“Khác chỗ nào?”
“Anh ta là top.”
Cuối cùng, Thẩm Hách không thể nhịn được nữa, tức giận mở miệng: “Em có biết tại sao ngày nào anh cũng đến nhà em không?”
Dù trong lòng đã rõ nhưng tôi vẫn quyết định giả ngu.
“Không có việc gì làm à? Xem ra tập đoàn nhà họ Thẩm sắp phá sản rồi, tổng giám đốc ngày ngày đi lượn phố.”
Thẩm Hách tức đến mức suýt không thở nổi, hai mắt trợn trừng, tôi còn tưởng anh ta sắp ngất xỉu.
“Em có biết tập đoàn nhà họ Thẩm bận thế nào không? Anh bỏ qua mấy cái hợp đồng trị giá hàng trăm triệu chỉ để đến chơi với em, em coi anh là không khí à?”
Nhận ra anh ta thực sự giận, tôi vội vàng ngậm miệng.
Thấy tôi im như chim cút, Thẩm Hách thở dài, hạ giọng nói: “Trần Hảo, anh đang theo đuổi em.”
Chưa từng có ai thích tôi, cũng chưa từng có ai gọi tên tôi dịu dàng đến thế.
Tôi ngẩn người ra rồi nhanh chóng phản ứng lại.
“Thẩm Hách, chúng ta không hợp nhau.”
“Có gì mà không hợp chứ? Em chưa chồng, anh chưa vợ.” Nói đến đây, anh cao giọng: “Nhanh chóng đuổi cái đối tượng kết hôn không ra gì đó đi, ông đây đến trước!”
Việc quay về quê kết hôn chỉ là lời nói dối tôi tùy tiện bịa ra nhưng không ngờ anh lại tin thật.
Đến lúc này, tôi cũng không biết có nên giải thích rõ không.
“Đàn ông nhà quê sao so được với anh? Anh ta có đẹp trai như anh không? Có giàu như anh không? Có phong độ, lịch lãm như anh không?”
Tôi lắc đầu rồi nói một câu khiến anh ta cứng họng.
“Tôi thích một con chim chung thủy, mà chim của anh thì không chung thủy.”
Thẩm Hách nghẹn họng, mặt đỏ bừng: “Anh… anh không chung thủy chỗ nào?”
“Đừng quên mấy cô bạn gái cũ của anh đều là do tôi chia tay, Thẩm Hách, có lẽ tên của họ tôi còn nhớ rõ hơn anh.”
Nhắc đến chuyện này, Thẩm Hách đầy khinh thường: “Họ không phải là bạn gái anh.”
Tôi biết ngay mà, một người lạnh lùng như Thẩm Hách chắc chắn sẽ không thừa nhận họ.
Thậm chí còn không cho họ một danh phận.
Vui chơi qua đường thôi.
Hiện tại việc anh bám riết lấy tôi chỉ là không quen với việc không có tôi bên cạnh chỉ điểm.
Cộng thêm việc tôi không chịu khuất phục trước anh.
Thời gian lâu dần, mất đi sự khác biệt đó, không biết số phận của tôi sẽ ra sao.
Những lời của các cô gái trước đây có lẽ đúng, kết cục của tôi chưa chắc đã tốt hơn họ.
“Thẩm Hách, tôi không giống họ.”
“Anh biết, nên anh mới theo đuổi em.”
Thấy anh ta nghe không lọt tai, tôi quyết định thẳng thắn nói: “Tôi muốn kết hôn, tôi chỉ muốn một mối quan hệ bình thường.”
Kết hôn, sinh con, cùng nhau già đi chứ không phải vui chơi qua đường.
“Anh có thể cho em nhiều hơn thế.”
Thẩm Hách nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu: “Kết hôn chưa chắc đã là tốt nhất.”
“Nhưng tôi chỉ muốn kết hôn.”
“Huống chi, dù có kết hôn với anh, tôi cũng chưa chắc có thể đối phó với mớ mâu thuẫn trong hào môn.”
Thẩm Hách đập cửa bỏ đi, để lại mình tôi ngồi trong xe suy tư.
Anh nói tôi đang ép anh nhưng thực ra tôi đang ép chính mình.
Nếu tôi là một người tham lam chỉ biết hưởng thụ thì cứ chơi thôi, có thể rút lui bất cứ lúc nào.
Nếu tôi là một người ham hư vinh thì được bao nuôi cũng chẳng sao.
Khổ nỗi tôi lại là kẻ yêu tiền nhưng không muốn đánh mất tự trọng, có lòng tham nhưng lại không dám liều.
Thẩm Hách từng nói tôi là một người rất bình thường, anh ta nói không sai.
Tôi chỉ muốn tích góp chút tiền, sống cuộc đời bình yên của riêng mình.
Để hoàn toàn thoát khỏi khỏi trò hề này, tôi lập tức đặt chuyến bay về quê vào hai tiếng sau.
Toàn bộ đồ đạc trong căn hộ tôi nhờ chủ nhà vứt đi, sau đó chuyển cho bà một khoản phí chạy trốn.
Hóa ra việc di chuyển của người giàu đơn giản như vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Xứng đáng với công sức tôi làm lụng chăm chỉ suốt 5 năm trời, có tiền thật là sướng!
14.
Theo định luật bảo toàn năng lượng, tôi vui thì chắc chắn sẽ có người không vui.
Nghe nói Thẩm Hách đã sa thải 40 nhân viên chỉ vì một hợp đồng không được gia hạn thành công.
“Trần Hảo à, may mắn là cô chuồn sớm. Bây giờ oán khí trong công ty có thể hồi sinh được mười ác ma đấy.”
Tôi nằm trên ghế dài ăn khoai tây chiên, thích thú nghe các đồng nghiệp cũ chửi bới Thẩm Hách.
Cuộc sống sau khi về nhà thật dễ chịu, không cần phải 24 giờ sẵn sàng nhận điện thoại.
Cũng không có ai đột ngột nói: “Tôi gửi định vị, cô đến đón tôi.”
Hóa ra ánh nắng lúc hai giờ chiều lại đẹp đến vậy.
Tôi đang vui vẻ thì một bóng người bất ngờ che mất ánh sáng mặt trời trên đầu tôi.
Nắng ấm rất dễ chịu, tôi nheo mắt đuổi người đi: “Này, mau tránh ra, lát nữa chị sẽ mua khoai tây chiên cho mấy đứa.”
Mấy đứa nhỏ hàng xóm thường hay quậy phá.
“Trần Hảo.” Giọng nói quen thuộc vang lên khiến tôi giật mình.
Khoai tây chiên trong tay rơi xuống đất.
Lâu ngày không gặp, gương mặt Thẩm Hách hốc hác đi nhiều.
Bộ vest vốn vừa vặn giờ trông cũng rộng hơn một vòng.
Râu trên cằm chứng tỏ thời gian qua anh ta thực sự đã trải qua những tháng ngày mệt mỏi.
Nhưng điều đó thì liên quan gì đến tôi?
“Công ty hỗn loạn, lòng người hoang mang, Trần Hảo, anh cần em.”
Đùa gì vậy, tôi chỉ là một thư ký, không phải giám đốc.
Huống hồ, tôi là thư ký chuyên xử lý chuyện tình cảm.
“Tôi có thể làm gì? Tôi đi tìm 50 cô bạn gái cũ của anh về thay thế vị trí 40 nhân viên đó sao?”
Thẩm Hách có vẻ bị tổn thương: “Họ không phải bạn gái anh.”
“Đó là những người mẹ kế mà ba anh đang tìm cho anh.”
Mẹ của Thẩm Hách mất sớm, ba anh thì thích tìm các cô gái trẻ.
Năm nay đã gần 70 tuổi rồi mà ông ta vẫn đang tìm kiếm cảm giác hồi xuân.
Nhưng cảm giác mới mẻ của ông qua đi rất nhanh, một tháng có thể thay tới ba cô nhân tình.
Và những người phụ nữ đó đều muốn leo lên giường của ông ta, không một ai ngoại lệ, tất cả đều vì tiền.
Thẩm Hách mệt mỏi vì suốt ngày phải đối phó với họ nên đã giao nhiệm vụ này cho tôi.
“Dù sao em cũng nhát gan, chắc chắn sẽ không nói những lời quá đáng khiến họ tức giận. Ba anh cũng có thể giữ được danh tiếng.”
Nghe xong sự thật, tôi sốc đến mức không nói nên lời.
Tôi không nhịn được đã giơ ngón tay cái lên: “Ba anh đúng là nhân tài hiếm có.”
Trên mặt Thẩm Hách lộ rõ sự không vui, anh nghiêm mặt gọi tên tôi: “Trần Hảo.”
Tôi lập tức thu lại vẻ mặt trêu chọc: “Vậy anh tìm tôi về làm gì? Tôi cũng đâu thể tìm 50 người mẹ kế trước kia của anh về được.”
“Chỉ cần em ở bên cạnh anh là đủ.”
“Trần Hảo, anh cần em.”
15.
Quay trở lại nơi quen thuộc, tôi không biết xấu hổ mà lạm dụng quyền lực ở công ty.
Ngày trước tôi là chó của Thẩm Hách, giờ đây Thẩm Hách lại là chó của tôi.
Chỉ cần tôi ho nhẹ một tiếng, Thẩm Hách đã lo lắng không biết có phải lượng formaldehyde trong văn phòng vượt ngưỡng cho phép hay không.
Thời thế thay đổi rồi, giờ tôi là vua trên núi.
Nhưng lần này trở về, Thẩm Hách giao cho tôi một nhiệm vụ khó khăn: tìm ra nội gián.
Trời ạ, công ty có đến 1800 con người, tôi biết đi đâu để tìm kẻ nội gián đây?
Nhưng Thẩm Hách dường như rất tin tưởng vào tôi, đưa cho tôi một đống tài liệu để tôi từ từ nghiền ngẫm.
“Anh đã thấy khả năng giảng dạy của em rồi, Trần Hảo, thực ra em rất xuất sắc.”
“Cả cái công ty này, anh chỉ tin tưởng mỗi em.”
Thẩm Hách và ba anh không hợp nhau, cả hai đều muốn hạ bệ đối phương từ lâu.
Mấy năm nay ông ta vẫn không hài lòng về việc anh nhiều lần đuổi các cô gái của ông ta.
Hơn nữa, ông ta cảm thấy mình vẫn còn trẻ trung, vẫn đủ sức nắm quyền trong hai mươi năm nữa.
Trong số 40 người bị sa thải lần trước, một nửa là những người họ hàng xa không làm việc nhưng vẫn nhận tiền.
“Đồ chó đó, bám váy đàn bà, lấy tài sản của mẹ anh đi nuôi gái.”
“Đừng có mơ.”
Tôi đã nghĩ quá nhiều, tôi thật sự đã tưởng rằng Thẩm Hách vì không theo đuổi được tôi nên mới trút giận lên nhân viên.
…
May mắn là tôi có nhiều năm kinh nghiệm trong việc ghi nhớ tên, tôi đã nhanh chóng nghiền ngẫm hết đống thông tin dày cộp.
Cứ tưởng đây là chuyện cung đấu, ai ngờ lại là chuyện của những người họ hàng nghèo khổ.
Mạng lưới quan hệ rối ren này tôi nhìn một cái là ra.
Thẩm Hách đúng là ngốc, để họ lộng hành suốt nhiều năm như vậy.
Khi tôi thu thập xong bằng chứng những người đó nhận hối lộ và lạm dụng công quỹ, chuẩn bị báo cáo với Thẩm Hách thì thấy ánh mắt anh tràn đầy nghiêm túc hỏi tôi: “Em thấy không, thật ra cũng không khó đúng không?”
Lời này có ý gì?
“Trần Hảo, anh đã suy nghĩ kỹ rồi.”
“Anh nói không muốn kết hôn không phải vì anh không muốn kết hôn với em, chỉ là cuộc hôn nhân của ba mẹ anh quá thất bại.”
“Hôn nhân của họ đầy rẫy lợi ích, anh từng nghĩ hôn nhân là trói buộc hai cá thể tự do, độc lập vào nhau.”
“Thay vì nói là anh ghét kết hôn, nói đúng hơn là anh sợ mình sẽ có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc.”
“Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, nếu người đó là em, anh dường như không còn quá sợ hãi nữa.”
Bài phát biểu dài dòng của Thẩm Hách khiến tôi bất ngờ, anh nói lần trước tôi đã đề cập với anh về ân oán hào môn.
Vì vậy anh mới cố tình phơi bày những điều này trước mặt tôi.
Lời tỏ tình này khiến tôi hơi bối rối.
Thấy tôi im lặng, Thẩm Hách sốt ruột: “Trần Hảo, em thích anh.”
16.
Thẩm Hách nói không sai, nếu tôi không thích anh, sao tôi lại ứng tuyển vào tập đoàn nhà họ Thẩm.
Càng không có lý do gì để làm chó của anh ấy suốt 5 năm trời.
Nhưng anh ấy nói toạc như vậy khiến tôi hơi ngại ngùng.
“Không sao đâu, anh biết sức hấp dẫn của anh mà.”
Tôi trợn mắt lên trời, đúng là một kẻ tự luyến.
Sau ngày đó, công ty đã trải qua một cuộc cải cách lớn, những người có năng lực đều được giữ lại.
Còn những kẻ chỉ dựa vào quan hệ để tồn tại thì đều bị sa thải hết.
Nhìn khoản bồi thường N+1 khổng lồ trong báo cáo thu chi của kế toán, lòng tôi đau như cắt.
Biết thế trước đây tôi cũng yêu cầu bồi thường N+1 rồi.
Thẩm Hách cười, mắng tôi không có chí tiến thủ: “Làm vợ anh chẳng phải tốt hơn nhiều so với kiếm mấy đồng bạc lẻ đó sao?”
Tôi lắc đầu, cái gì đã đến tay thì mới là của tôi.
Còn không, mọi thứ chỉ là lý thuyết suông.
Nhưng tôi đã đánh giá quá cao trí thông minh của Thẩm Hách, anh ấy thực sự nghĩ rằng tôi đang ám chỉ điều gì đó.
Tối đó, Thẩm Hách mang chứng nhận tài sản và hợp đồng chuyển nhượng tới nhà tôi.
“Trần Hảo, sau khi em ký tên thì anh sẽ trở thành người vô gia cư, em phải chịu trách nhiệm đấy.”
Tôi giật mình: “Vậy thì em không ký.”
“Tại sao?” Mặt Thẩm Hách có vẻ khó coi.
Đáng chết, sao có người không thể cho tiền người khác mà còn tức giận như vậy.
Tôi quyết tâm đối đầu với tên tư bản đáng ghét này.
“Tại sao cái gì? Em cần nhà của anh làm gì, vài ngày nữa em sẽ về quê.”
Không biết câu nào đã chạm đến nỗi đau của Thẩm Hách, anh đột nhiên nhảy dựng lên như một con chó bị giẫm phải đuôi.
“À? Em vẫn muốn về quê kết hôn có đúng không?”
Nói xong, anh ấy ném điện thoại xuống mặt bàn: “Gọi điện thoại cho tình nhân của em.”
Tôi nhắc nhẹ rằng, trước mặt chồng chưa cưới của tôi, anh mới chính là tình nhân.
Thẩm Hách tức đến nỗi uống liên tục ba ly nước lọc mới hạ hỏa.
“Không phải chúng ta đã nói rõ ràng là sau khi giải quyết xong việc công ty, anh sẽ cho em về quê sao?”
Thẩm Hách nhìn tôi như thể tôi là một kẻ ngốc: “Đó chỉ là cái cớ để lừa em quay lại.”
Anh nói rằng việc xử lý nội gián hoàn toàn không khó.
Cái trò khổ nhục kế đó là anh cố tình diễn để khiến tôi đau lòng, lừa tôi quay lại.
Tôi tức đến mức muốn cuốn gói đi ngay trong đêm nhưng Thẩm Hách bắt đầu chơi trò mèo vờn chuột.
“Về quê cũng được nhưng em phải hẹn hò với anh, mỗi tuần anh sẽ đến thăm em hai lần.”
Không đời nào, tôi từ chối.
Thẩm Hách lập tức gọi điện cho bốn thư ký khác: “Mười phút, tìm ra tình nhân của Trần Hảo.”
…
Bốn thư ký khác đúng là những nhân viên ưu tú, chỉ mất năm phút đã moi được từ miệng bạn thân tôi rằng việc tôi nói kết hôn chỉ là một lời nói dối để nghỉ việc.
Nghe xong, sắc mặt Thẩm Hách chuyển từ xanh sang đỏ.
Tôi ngượng ngùng chuẩn bị đóng cửa đi ngủ thì bị một chân chặn lại.
Thẩm Hách kéo tôi vào lòng, tôi càng vùng vẫy thì anh càng ôm chặt.
“Mẹ kiếp, Trần Hảo, vừa rồi anh suýt chết vì ghen đấy, em phải dỗ dành anh.”
17.
Cuối cùng tôi vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ của sắc đẹp và tiền bạc, dưới sự dỗ ngon dỗ ngọt của Thẩm Hách, tôi đã trở thành bạn gái của anh ấy.
Khi các đồng nghiệp cũ nghe tin này, họ kéo đến chúc mừng tôi.
“Cứ tưởng trước đây cậu nói về làm phu nhân nhà giàu chỉ là đùa thôi, hóa ra lại là thật.”
Tôi giả vờ làm bộ ngại ngùng: “Mọi người cũng biết rồi đấy, tôi là người có sức hấp dẫn không thể chối từ.”
“Tổng giám đốc Thẩm cũng không ngoại lệ.”
Thẩm Hách bên cạnh cười dịu dàng, không giấu nổi vẻ cưng chiều.
Tối hôm đó, tôi lôi cuốn sổ ghi thù trong suốt những năm làm việc ở công ty ra, yêu cầu anh ấy trả thù giúp.
“Tiểu Vương đã làm chết con cá em nuôi trên công ty.”
“Tội ác tày trời.”
“Tiểu Lý nghe chuyện phiếm của em mà không kể chuyện gì cho em nghe.”
“Đáng chết.”
“Tiểu La lén uống cà phê em pha cho anh.”
“Trừ lương của cô ta!!!”
Thẩm Hách ngồi nghe say sưa như một thẩm phán, thỉnh thoảng còn muốn gán thêm tội danh cho họ.
Nhưng như vậy lại khiến tôi trông có vẻ hơi nhỏ mọn nên tôi đành gập cuốn sổ lại và bắt đầu tâm sự với anh.
“Thẩm Hách, anh thích em từ lúc nào thế?”
Lần trước, tôi đã thú nhận với Thẩm Hách rằng tôi thích anh từ lần đầu gặp mặt.
Nhưng anh chưa từng nói thích tôi từ lúc nào.
Thẩm Hách thu lại vẻ cợt nhả thường ngày, nghiêm túc nhìn vào mắt tôi và mở lời:
“Nếu em bắt anh nói một thời điểm cụ thể thì chính anh cũng không rõ nữa.”
“Nhưng có lẽ từ lúc anh nhớ tên em, đã định sẵn rằng trong mắt anh, em khác biệt với mọi người.”
Miệng của Thẩm Hách đúng là ngọt, may mà tôi thích kiểu này.