Dưới Lời Nói Dối - Chương 9
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, tiếp tục nghe cô ta nói: “Thật ra từ ban đầu, anh ta đã biết đồ Taobao là do tôi mua, chỉ là muốn chia tay với cô nên đã lợi dụng chuyện đó để vu khống cô ngoại tình.”
“Lúc đó tôi nghĩ rằng giữa tôi và Chu Cẩn còn tình cảm, nhưng bây giờ xem ra, thứ tôi cố gắng giành được chỉ là một thứ rác rưởi.” Cô ta cười chua xót: “Lâm Nhược, Chu Cẩn không xứng với cô, cũng không xứng với tôi.”
Cho đến khi cô ta rời đi, tôi không nói thêm lời nào.
Cô ta đã làm nhiều chuyện ghê tởm, nhưng bây giờ bị bỏ rơi, lại mất đứa con.
Nếu hận cô ta nữa, có vẻ là quá nhẫn tâm.
Rốt cuộc, suy cho cùng, người trực tiếp làm tổn thương tôi là Chu Cẩn.
19
Lâu nay không liên lạc được với tôi, cuối cùng Chu Cẩn cũng tìm đến văn phòng luật sư.
Tôi vốn không muốn gặp anh ta, nhưng anh ta đứng chặn ở sảnh, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoạt động của văn phòng.
Bất đắc dĩ, tôi gọi anh ta ra ngoài.
“Nhược Nhược, anh biết mình đã sai, em đánh anh, mắng anh thế nào cũng được, chỉ cần em có thể tha thứ cho anh.”
Tôi bị anh ta chọc cười: “Tha thứ để làm gì, để quay lại với anh sao?”
“Nhược Nhược, chúng ta đã ở bên nhau năm năm rồi mà…”
“Chu Cẩn, Sư Hiểu Tuyền đã bỏ đứa con vì anh.”
Anh ta đột nhiên im lặng.
“Anh đã bỏ rơi tôi sau năm năm ở bên nhau, bây giờ lại bỏ rơi Sư Hiểu Tuyền sau khi cô ta bỏ thai vì anh. Anh nghĩ tôi ngốc sao? Nên mới có thể quay lại với anh?”
Anh ta không nhắc đến chuyện của Sư Hiểu Tuyền nữa: “Nhược Nhược, anh thật sự biết mình sai rồi, em nhìn đi, bây giờ em vẫn còn độc thân, trong lòng em chắc chắn vẫn còn…”
“Cô ấy có bạn trai rồi.”
Một giọng nói lạnh lùng phá vỡ cuộc tranh cãi dai dẳng.
Tôi quay lại, nhìn thấy Cảnh Ngạn.
Anh ấy dừng lại trước mặt tôi, lặp lại: “Cô ấy có bạn trai rồi, nên làm ơn đừng đến làm phiền cô ấy nữa.”
Bây giờ Chu Cẩn mới sực tỉnh: “Anh có ý gì?”
Cảnh Ngạn giơ tay, nhẹ nhàng đặt lên vai tôi.
Ở nơi anh ấy chạm vào, tạo thành một luồng điện chạy qua cơ thể tôi.
“Ý tôi là, đây là bạn gái tôi. Nếu anh còn dám làm phiền cô ấy, tôi không ngại dùng đến các biện pháp pháp lý.”
Chu Cẩn nhìn chằm chằm vào tôi: “Nhược Nhược, em và anh ta đang ở bên nhau sao?”
Tôi ngước nhìn Cảnh Ngạn.
Những đường nét trên gương mặt anh ấy lung linh dưới ánh nắng mặt trời, toát lên vẻ điềm tĩnh và tự tin, giống như lúc anh ấy đứng trước tòa.
Dường như trong khoảnh khắc này, chúng tôi thật sự đang ở bên nhau.
Tôi quay sang Chu Cẩn.
Nghiêm túc gật đầu.
20
Sau ngày hôm đó, tôi nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trôi qua như đêm uống rượu say ấy, không rõ ràng và mơ hồ.
Nhưng Cảnh Ngạn dường như không có ý định như vậy.
Vào một buổi chiều thứ sáu khi sắp tan làm, anh ấy đột nhiên gọi tôi lại, hỏi rằng tôi có muốn ở bên anh ấy hay không.
Phản ứng đầu tiên của tôi là sợ hãi hơn là vui mừng.
Tôi thậm chí nghi ngờ, liệu Cảnh Ngạn có phải đang đùa giỡn hay không.
Thấy tôi do dự, anh ấy không ép buộc, chỉ cười: “Anh sẽ chờ câu trả lời của em.”
Tôi không để anh ấy phải chờ lâu.
Sáng hôm sau, tôi gọi điện cho anh ấy: “Anh từng nói anh là người không có chủ trương kết hôn mà?”
“Nguyên tắc đó của anh khá linh hoạt, không cứng nhắc lắm.”
“…”
“Vậy anh có nhận được câu trả lời không?”
Tôi mím môi, im lặng vài giây: “Chúng ta có thể thử.”
Cứ như vậy, tôi và Cảnh Ngạn bắt đầu hẹn hò.
Anh ấy biết tất cả những chuyện trong quá khứ của tôi, nhưng rất ít khi nhắc đến, cũng không đánh giá.
Như vậy khiến tôi cảm thấy vô cùng thoải mái.
Sau đó, tôi lấy được bằng luật sư, bắt đầu hành trình mới của cuộc đời.
Cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn, tôi dần quên đi những tổn thương đã từng trải qua.
Chỉ là từ bạn bè nghe được, sau cơn bão tố, Sư Hiểu Tuyền đã trở lại nước ngoài, Chu Cẩn cũng rời khỏi thành phố A.
Năm năm từng gắn bó với anh ta, giống như một cơn ác mộng.
Khi tỉnh dậy, tôi đã bước ra khỏi vũng bùn.
Có một tương lai đầy hy vọng, một người yêu đáng tin cậy và có trách nhiệm.
Một năm sau, vào ngày sinh nhật của tôi, Cảnh Ngạn đã cầu hôn tôi.
Trong không gian ngập tràn bóng bay, hoa tươi và những lời chúc phúc của người thân, bạn bè, tôi đã gật đầu đồng ý.
Hôn lễ nhanh chóng được chuẩn bị.
Trong sự chờ đợi hồi hộp, tôi nhận được một lá thư không có chữ ký.
Nhưng nhìn nét chữ quen thuộc, tôi lập tức nhận ra đó là Chu Cẩn.
Cái tên đã không xuất hiện trong cuộc sống của tôi gần hai năm, khi được nhắc lại, chỉ gợi lên chút gợn sóng trong lòng, rất nhanh chóng sẽ trở lại bình thường.
Trong thư không viết gì dài dòng, chỉ vỏn vẹn một câu:
“Chúc em hạnh phúc và thuận lợi trong cuộc sống.”
Tôi đọc xong, trong lòng thờ ơ đến lạ, sau đó vo tròn lá thư, ném vào thùng rác.
Lời chúc tôi nhận, nhưng anh ta sẽ mãi mãi bị tôi lưu giữ ở tầng sâu nhất của ký ức.
Đôi khi nhớ lại, chỉ thấy khinh bỉ.
Cảnh Ngạn đang đợi tôi ở ngoài, dưới ánh nắng rực rỡ, tôi nắm lấy bàn tay đang đưa tới của anh.
“Em vừa xem gì vậy?” Anh ấy hỏi.
“Một tờ giấy bỏ đi.” Tôi cười đáp.
(Hết)