HAI MƯƠI HAI NĂM SAU KHI VÀO CUNG - Chương 10
10
Đại hoàng tử Cảnh Thì có mái tóc hơi xoăn, đôi mắt màu hổ phách, vừa nhìn đã biết là huyết thống người Hồ.
Y cười hì hì nhìn ta: “Nhi thần bái kiến Thục nương nương.”
Ta đi thẳng vào vấn đề: “Cung cấm phòng thủ nghiêm ngặt, bên cạnh hoàng thượng lại có mấy chục ám vệ, việc ngươi mưu đồ không thể thành công trong cung.”
Hoàng đế sợ c//hế//t vô cùng, lén giấu ám vệ bên mình, Cảnh Thì dù bị mấy chục ám vệ vây quanh vẫn làm hoàng đế trọng thương, quả thật là kỳ tài.
Năm sau hoàng đế có nói muốn đến hành cung tránh nóng, đây là lần đầu tiên trong mười mấy năm qua y muốn ra ngoài cung, đó là một cơ hội tốt, nhưng chưa đến mùa hè, Cảnh Thì đã ép vua thoái vị.
Cảnh Thì nheo mắt lại, nhưng mặt vẫn tươi cười như trước.
Chỉ khi ta quay người đi, mới nghe thấy sau lưng một câu nói: “Thục phi nương nương có con trai.”
Ta ngừng bước, vừa đi tiếp vừa nói: “Ta không có.”
Nếu y có thể ép vua thoái vị, có thế lực riêng, tự nhiên sẽ điều tra nguyên nhân ta nói câu này, hành động của phụ thân tuy kín đáo, nhưng người có lòng sẽ nắm bắt được dấu vết.
Hiện tại y không tin ta, vì ta có con trai, khi y nắm được dấu vết, chúng ta sẽ đứng cùng một chiến tuyến.
Đến đầu xuân, hoàng hậu đã không thể gượng dậy được nữa.
Cháu gái của hoàng hậu rời cung ngay sau khi ta rời đi, hoàng hậu không thể ngồi dậy vì bệnh nặng, liền giao cho ta quyền quản lý lục cung.
Cuối hạ, hoàng hậu qua đời, bà sống lâu hơn đời trước bốn tháng, trước khi mất, hoàng hậu tiến cử Trần phi làm kế hậu cho hoàng đế.
Hoàng hậu nói: “Trần phi xuất thân từ phủ Thái sư, Tam hoàng tử do nàng sinh ra tài giỏi xuất chúng, là tấm gương cho các hoàng tử khác.”
Hoàng đế không vui, ngay cả tang lễ của hoàng hậu cũng giảm đi ba phần, trong lòng y, Tam hoàng tử sao có thể sánh với Cảnh Niên mà y yêu thương.
Hoàng hậu thấu hiểu tính cách của hoàng đế, nếu bà tiến cử ta, hoàng đế tuyệt đối không phong ta làm hoàng hậu.
Vào cuối thu năm ấy, ta trở thành hoàng hậu.
Mùa xuân năm sau, khi hoàng đế đề xuất đi hành cung tránh nóng, ta ngăn cản Cảnh Thì đang nung nấu ý đồ phản loạn, rồi nói với hoàng đế: “Hoàng thượng tuổi tác đã cao, đường đi hành cung xa xôi, làm sao thân thể hoàng thượng chịu nổi?”
Hoàng đế không hài lòng, liền đập vỡ chén trà, tuyên bố y sẽ đi hành cung tránh nóng.
Vào giờ Thìn ngày Hạ chí, hoàng đế lên đường, đến giờ Thân, hoàng đế bị thích khách ám sát, Đại hoàng tử Cảnh Thì ép vua thoái vị.
11
Giờ Hợi, ta gặp lại hoàng đế, y bị trói tại một cung điện hẻo lánh trong hoàng cung.
Khi nhìn thấy ta, y chỉ biết ú ớ kêu rên.
Ta rút cây trâm vàng trên đầu, giơ cao, đâm mạnh xuống. Đây là vì đứa con ta đã mất.
Ta đâm thêm một nhát, cho thôn nữ đã cứu mạng y.
Rồi lại đâm, cho hoàng hậu và cháu gái của bà.
Lại đâm…
Tay ta thấm đẫm máu tươi, khi định đâm thêm nhát nữa, Cảnh Thì ngăn lại, y lạnh lùng nói: “Mẫu hậu, người cũng nên để lại vài nhát cho ta.”
Nói rồi, y giơ thanh đao dài, đâm mạnh vào giữa hai chân của hoàng đế, “Nàng tên là Bạch Cơ, mẫu thân ruột của ta, có người yêu thanh mai trúc mã, bị ngươi xử tử khi mới mười sáu tuổi.”
Lại một nhát đao nữa, đâm vào bụng hoàng đế, “Nàng tên là Cổ Thanh, dưỡng mẫu của ta, vì cầu thuốc cho ta mà bị ngươi một cước đá c//hế//t, khi ấy nàng chỉ mới hai mươi.”
Hoàng đế đã không còn cử động. Ta cũng hiểu ý định của Cảnh Thì, báo thù là một phần, nhưng việc cùng nhau thực hiện tội ác không thể tiết lộ này mới là thứ có thể trói chặt con người lại với nhau.
Khi ta quay người bước đi, Cảnh Thì lên tiếng: “Mẫu hậu có nghĩ đến Cảnh Niên sẽ ra sao không?”
Ta lạnh lùng liếc nhìn y: “Đó là huynh đệ của ngươi.”
Chứ chẳng phải con ta.
Ta lại làm Thái hậu, trong năm thứ mười lăm kể từ khi ta nhập cung.
Lần này, thật là tốt.
Phiên ngoại: Khang Gia
Ta đã thành thân, phu quân ta là tiểu thế tử của một Hầu phủ.
Mẫu hậu nắm chặt tay ta đưa ta xuất giá, bà nắm tay ta thật chặt, bảo rằng sau này nhất định phải thường xuyên vào cung thăm bà.
Hoàng huynh cõng ta vào kiệu hoa, dù là hoàng đế, việc này vốn không phải do ngài làm, nhưng hoàng huynh nói rằng ngài muốn mọi người thấy rằng ngài chính là người sẽ bảo vệ ta.
Khi bái thiên địa, ta nghe thấy giọng của Tam cữu cữu, ông đỗ Trạng nguyên khi mới hai mươi tuổi, hiện nay đã làm Tể tướng, thật đắc ý biết bao.
Đại cữu cữu cũng đến, ông cương trực và trung thành, được hoàng huynh tin tưởng, giao cho trọng trách làm chủ khảo kỳ thi, những thí sinh do ông chọn đều có thành tựu trên triều đình, rất được hoàng huynh tin cậy.
Dì không đến, sau khi xuất giá, dì đã theo phu quân ra biên ải, nhiều năm chưa từng trở về, mẫu hậu nói rằng dì là cánh chim tự do, không gian bốn bề kín mít của phủ đệ như là nhà giam của dì, dì nên tung cánh trên bầu trời.
Nhưng không lâu trước đây, dì vẫn gửi lễ vật cho ta, đó là tấm da hổ do dì và dượng cùng săn được, còn gửi thư nói rằng, đợi dượng thắng trận, sẽ bắt hai người man di nhảy múa cho ta xem.
Ban đêm, ta nằm mơ, có lẽ do dì nhắc đến, ta mơ thấy rất nhiều người man di vây quanh ta, bàn tay họ tùy ý chạm vào thân thể ta, xé rách y phục của ta, ta kêu gọi mẫu hậu và hoàng huynh, nhưng chẳng ai đáp lại.
Ta giật mình tỉnh dậy, hình ảnh trong mơ mãi không thể xua tan, tiểu thế tử ôm lấy ta, nhẹ nhàng vỗ về lưng ta.
Ngày ta về thăm nhà, Tùng La nói với ta rằng, đêm ta thành thân, Lục hoàng huynh không hiểu vì sao lại chạy chân trần ra ngoài, lớn tiếng nói rằng ngài mới là hoàng đế, bị mẫu hậu đuổi theo dùng bình sứ đập vào đầu, máu chảy đầm đìa.
Tùng La nói, Lục hoàng huynh dường như chỉ sau một đêm đã trở thành người khác, trước đây rất ngoan ngoãn dưới sự quản lý của Đại hoàng huynh, giờ lại thay đổi, thay đổi giống hệt như phụ hoàng.
Mẫu hậu gần đây có thêm một trò giải trí, đó là mỗi ngày đều đến chỗ Lục hoàng huynh, mỗi khi ngài nói một câu, mẫu hậu liền dùng bình sứ đập ngài một cái.
Các quan lại trong triều đã dâng nhiều sớ, chỉ trích mẫu hậu và hoàng huynh, nhưng hoàng huynh chỉ đáp một câu:
“Bình sứ còn đủ.”
Ta cảm thấy, mọi người đều đang sống rất tốt.