Hậu Cung Trừ Ta Ra Ai Cũng Có Bàn Tay Vàng - Chương 15
Ta yêu cái cách Tần Quân gọi tên ta vào khoảnh khắc này.
Nhưng đến ngày thứ hai, ta lại không còn yêu Tần Quân nữa!
Ta bị đánh thức bởi một đống giọng nói ồn ào.
Ta đang thắc mắc tại sao trong hậu cung lại có nhiều người không biết quy củ như vậy, nhưng khi tỉnh dậy, mở mắt ra, bên cạnh chỉ có Tần Quân, ta đột nhiên dừng lại.
Tần Quân ngạc nhiên hỏi ta: “Liên Y, sao vậy?”
Lời này vừa dứt, ta lại nghe thấy một giọng nói khác từ Tần Quân.
“Tức phụ của ta đẹp quá.”
Ta: “…”
Ta lại nhìn chằm chằm vào Tần Quân.
Tần Quân có chút hoảng hốt, trong lòng lẩm bẩm: “Sao vậy? Hôm qua ta có làm đau Liên Y sao? Sao nàng ấy giống như kiểu muốn g.i.ế.t người vậy?”
Ta hít một hơi thật sâu rồi hỏi hắn: “Bây giờ người còn nghe được tiếng lòng của người khác không?”
Tần Quân sửng sốt một lát.
Ta nghe thấy tiếng lòng của hắn trước khi hắn kịp mở miệng.
“Không còn khả năng đọc suy nghĩ nữa? Quá tuyệt vời! Hóa ra ngủ với Liên Y một giấc là có thể giải quyết được vấn đề, hô hô hô, Liên Y đúng là phúc tinh của ta. Cuối cùng ta cũng có thể trở thành một người bình thường rồi.”
Ta không thể chịu đựng được nữa: “Bây giờ, thiếp không còn bình thường nữa rồi.”
Tần Quân sửng sốt: “Ta nói ra rồi sao?”
Ta chỉ nhìn hắn.
Tần Quân phản ứng rất nhanh.
Hắn không nói ra, chỉ là…
Khả năng đọc suy nghĩ của hắn không thể hiểu được tại sao lại rơi trên người ta.
Thực sự, ta rất hối hận.
Ta có thể có được cuộc sống tự do nhưng tại sao lại phải ở trong hoàng cung mà chịu khổ như thế này!
Tần Quân im lặng, nhưng lại tháo chiếc vòng tay Phật châu trên cổ tay ra, đeo vào tay ta.
Thôi vậy, còn tốt hơn là không có gì.
20
Sau khi có khả năng đọc được suy nghĩ, cuộc sống của ta trở nên thú vị hơn rất nhiều.
Đọc suy nghĩ có lẽ để thay đổi quan hệ giữa con người với nhau, khoảng cách mà ta có thể nghe được không xa, sau khi đeo vòng tay Phật châu, ta chỉ có thể nghe được trong phạm vi mười bước.
Thứ ta nghe được nhiều nhất là từ Tần Quân.
“Ta muốn ôm tức phụ một cái.”
“Tức phụ mau đến thăm ta đi.”
“Tức phụ hôm nay cũng đẹp như hoa”.
Ta: “…”
“Hoàng Thượng, chuyên tâm chính sự.” Ta không còn cách nào khác ngoài việc nhắc nhở hắn.
Tần Quân trên mặt vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong lòng lại lẩm bẩm: “Ai thấy được tức phụ lại còn đang chuyên tâm chính sự chứ!”
Ta quay người bỏ đi không nói một lời.
Tần Quân không có lớn tiếng gọi ta, mà là trong lòng gào thét: “Không được, Liên Y, nàng đừng đi mà.”
Ta: “…”
Hết cứu.
Trong cung ta không có nhiều người tiếp xúc, ngoại trừ Tần Quân, ta và Quý phi thường xuyên qua lại, hiện tại còn có thêm Hiền phi.
Quý phi không có ý tranh sủng đoạt ái.
“Hoàng Thượng yêu muội như vậy, tỷ ship CP không phải quá ngon sao?”
Ta ngơ ngác: “CP là sao?”
Quý phi còn chưa kịp giải thích, Hiền phi đã cắn hạt dưa, thầm nói thêm: “Thêm 1.”
Ta: “?”
Độ hảo cảm của Tần Quân đối với Hiền phi vẫn ở mức 60, nhưng độ hảo cảm này cũng mang lại cho Hiền phi rất nhiều điểm, nàng ta đã đổi rất nhiều thứ và còn chia sẻ chúng.
Ừm……
Đúng như lời Tần Quân nói.
Hiền phi rất quá đáng. Những thứ nàng ta cho Quý phi đều là đồ dưỡng da, chăm sóc sắc đẹp, còn tất cả những thứ nàng ta cho ta đều là những đồ vật nhỏ, có tác dụng nâng cao tình cảm phu thê.
Hiền phi nhìn ta, cười đầy ẩn ý: “Liên Y, không cần cảm ơn tỷ.”
Cảm ơn, ta không cần đâu.
Cuộc sống trong cung hạnh phúc hơn ta tưởng tượng rất nhiều.
Không biết xấu hổ với Tần Quân, buồn chán thì cùng trò chuyện với Quý phi và Hiền phi, hai người bởi vì có sức mạnh đặc thù nên biết rất nhiều điều ta không biết, ta rất thích nói chuyện với hai người họ.
Nhân tiện, Quý phi vẫn đang viết truyện.
Truyện của nàng ấy bây giờ đã lan rộng khắp hậu cung.
Khi các cung nữ nhìn thấy Quý phi, họ không còn gọi nàng ấy là nương nương nữa mà gọi là “tiên sinh”.
Quý phi tuyên bố: “Tỷ muốn trở thành tiên sinh viết truyện được hoan nghênh nhất triều đại này!”
Hiền phi thấy cuộc sống của Quý phi thật thú vị, Hiền phi liền suy nghĩ một chút, bắt đầu nghiên cứu các công thức làm đẹp và dưỡng da.
Tần Quân phái người đến cho đi, nhưng lại bị Hiền phi tìm ra.
Ta suy nghĩ, quyết định cũng tìm việc gì đó để làm.
Vì vậy, ta đã tổ chức huấn luyện võ thuật cho cả hậu cung.
Ngày hôm sau, Quý phi và Hiền phi dẫn đầu chạy trốn…
Ta đành phải ôm hận kết thúc kế hoạch của mình.
Sáu tháng sau, ta được chẩn đoán là có thai.
Sau khi Hoàng Hậu biết chuyện, nàng ta vội vã từ quê hương trở về.
Tần Quân vẫn chưa thông báo rằng Hoàng Hậu đã ch.ế.t. Bây giờ Hoàng Hậu đã khỏi bệnh và trở về, cũng rất hợp tình hợp lý.
Ta hỏi Hoàng Hậu: “Tại sao tỷ lại quay lại?”
Hoàng Hậu mỉm cười nói: “Nơi này có gia đình và bạn bè của tỷ, nhìn bề ngoài, tự do là tốt, nhưng trong cung, cũng có thứ ràng buộc tỷ.”
Sau này hậu cung của Tần Quân chỉ còn lại bốn người bọn ta.
Một hoàng hậu và ba phi tử.
Hài tử của ta đã được sinh ra.
Sau khi có hai đứa con, ta liền mặc kệ không làm gì nữa.
Hoàng Hậu chịu trách nhiệm xử lý việc chính của hậu cung, còn Quý phi và Hiền phi chịu trách nhiệm chơi đùa.
Lúc rảnh rỗi bốn người bọn ta còn có thể rủ nhau chơi bài.
Những ngày khá thoải mái.
Ta chơi bài đến muộn nên Tần Quân đích thân tới đón ta.
“Liên Y, về nhà thôi.”
Ta mỉm cười nhìn hắn: “Vâng.”
Kiếp này, hắn đã che chở cho ta suốt quãng đời còn lại, và ta cũng đã ở bên hắn đến hết cuộc đời.
-Hoàn-