Hệ thống thực hiện giấc mơ - Chương 1
CHƯƠNG 1: HẠ THỜI CẢNH
Ánh nắng buổi sớm mai xuyên qua từng tầng mây, nhẹ nhàng vén màn cửa sổ lên tia nắng lung linh vội chiếu xuống giường.
Hạ Thời Cảnh chậm rãi mở mắt ra, đẩy chăn ra rồi ngồi dậy. Cậu dùng sức day day trán, một số cảnh tượng đáng sợ cứ hiện lên trước mắt cậu, không thể nào dừng lại được, nó cứ lặp đi lặp lại để nhắc nhở cậu lúc trước đã xảy ra chuyện gì khiến cho đầu cậu đau nhức. Mãi cho đến khi cảm nhận được hơi ấm của mặt trời chiếu lên lưng, và lớp vải mềm mại nhẹ nhàng tiếp xúc với làn da của mình thì Hạ Thời Cảnh mới thoát khỏi vực thẳm ảo ảnh rồi dò xét thế giới xung quanh.
Cậu đang ở trong một căn phòng, trông giống như một căn phòng khách sạn hạng sang. Cậu nhìn xung quanh căn phòng bằng ánh mắt xa lạ, dần nhớ ra mình tới khách sạn này là để ở tạm một thời gian.
Cảm giác như một cơn ác mộng kinh khủng, dài đằng đẵng.
Hạ Thời Cảnh ngồi bất động hồi lâu, mặc dù đã tỉnh nhưng cậu vẫn cảm thấy đang bị mắc kẹt trong một giấc mơ đen tối, cảm giác ngột ngạt vì bị kẹt trong bùn đang dần lan ra khắp căn phòng, khiến cho căn phòng dường như nhỏ hơn trong thực tế rất nhiều. Cậu không thích cảm giác bị bao bọc trong một không gian chật hẹp, nó sẽ làm cho cậu cảm thấy khó thở.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Tiếng động đột ngột vang lên làm toàn thân Hạ Thời Cảnh giật nảy lên, cậu sững sờ hồi lâu, sờ vào chiếc điện thoại di động đang đặt gối, nhìn thấy cuộc gọi đến được đánh dấu là “Công việc”.
Vì bị nhét dưới gối nên tiếng chuông điện trở nên ù ù.
Sau lần bị cắt ngang này thì cảm giác ngột ngạt đã giảm đi một chút, Hạ Thời Cảnh dùng sức vỗ vỗ mặt, xuống giường đi đến bên cửa sổ hít thở không khí của buổi sáng sớm, nhìn những tòa nhà cao tầng sừng sững bên ngoài, cơ thể và não bộ của cậu mới bắt đầu chấp nhận hiện thực rằng đây là một ngày mới yên tĩnh và bình yên.
Chuông điện thoại bỗng dưng tắt ngúm, nhưng chẳng mấy chốc lại bắt đầu đổ chuông lại. Bây giờ là sáu giờ sáng, người cầm máy bên kia không nghĩ bây giờ gọi một loại cuộc gọi cho người khác vào giờ này có gì sai sai sao?
Một chút ký ức hiện lên một cách sống động khi chuông điện thoại reo lên, Hạ Thời Cảnh nhớ cậu đến thành phố này trong một chuyến công tác. Cậu không thích chuyến công tác này, cậu không thể hoà hợp với đồng nghiệp được, cấp trên cũng rất đáng ghét. Mỗi ngày cậu đều rất cố gắng, chỉ vì để có thể tiếp xúc với người khác nhiều hơn — Đây đều là những sự nỗ lực vô nghĩa của cậu.
Khi chuông điện thoại reo đến lần thứ ba thì Hạ Thời Cảnh cũng đã bắt máy.
“Tiểu Hạ, cậu còn chưa dậy sao? Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi, cậu còn trẻ thì nên cố gắng làm việc đi, ngủ nướng không tốt đâu, cậu đến công ty nhanh lên.”
“Tôi cảm thấy không được khoẻ.”
“Cậu bệnh hả? Thật à? Giọng của cậu nghe vẫn ổn mà, chắc không nghiêm trọng lắm đâu, cậu tới đây mau lên, hai đồng nghiệp cùng nhóm với cậu còn đang đợi cậu này.”
“Không đi được, tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Cái gì? Nghỉ ngơi hả? Không phải cậu thấy hôm nay là cuối tuần nên muốn nghỉ ngơi đấy chứ? Tiểu Hạ, trước đây cậu đã kéo về cho công ty hai hạng mục, cộng thêm thái độ làm việc rất tốt, tôi rất xem trọng cậu nên mới nói tốt cho cậu vài câu trước mặt sếp, có như vậy cậu đã tự mãn rồi sao? Tôi khuyên cậu không nên học thói hư tật xấu, tương lai có được là nhờ sự chăm chỉ và nỗ lực, không cố gắng làm việc thì sau này cậu sẽ không có tiền đồ, không có ai muốn đi quét đường đâu.”
“Trước đây tôi tăng ca là vì không muốn ở trong phòng một mình.”
“Ý cậu là gì, cậu có bạn gái à?”
“Cúp máy đây.”
Hạ Thời Cảnh tắt máy, mở máy tính xách tay ra, gõ một bức thư từ chức ngắn gọn rồi gửi đi.
Ding dong –
Vừa bấm gửi thì máy tính hiện lên một trang có giao diện chữ đỏ nền trắng, phía trên có hai ký tự lớn “Ẩn Bạc”, toàn bộ giao diện trang trông rất thô.
— Hãy nhập những mong muốn ẩn sâu trong lòng của cậu vào, mong muốn của cậu sẽ được thực hiện.
— Mà cậu sẽ mất đi tất cả vì mong ước này, cuối cùng là đánh mất chính mình.
Nhìn rất khó giải thích, giống như kiểu website lừa người ta click vào để kiếm lưu lượng truy cập, kiểu như “Nhập tên xem bói trực tuyến”. Hạ Thời Cảnh lại biết bản lĩnh thực sự của trang web này.
Hệ thống đến rất nhanh.
Lần trước Hạ Thời Cảnh cảm thấy sâu sắc cuộc đời mình trôi qua quá thất bại, phần lớn nguyên nhân đều quy về do vận khí quá kém. Một người kém may mắn cho dù làm việc chăm chỉ đến đâu cũng khó có thể sống được cuộc sống mà mình hằng mong ước, cho nên nguyện vọng đầu tiên của cậu là cầu may, về sau cậu lại phát hiện ra vận may không phải là vạn năng.
Lần này Hạ Thời Cảnh đã có cái nhìn mới về những gì thiếu sót trong cuộc đời của mình. Dù muốn sống như thế nào đi chăng nữa thì cơ bản cậu đều phải phụ thuộc vào chính mình, nhưng có một điều mà cậu không thể làm được.
Đó là cậu muốn có một người bạn đời yêu thương mình.
Hạ Thời Cảnh biết phó bản tra tấn thể xác lẫn tinh thần của con người như thế nào, có lẽ cậu nên suy nghĩ kỹ về nó hơn. Ý nghĩ này chỉ chợt loé lên trong đầu cậu rồi biến mất không để lại dấu vết gì.
Cái chết là một trải nghiệm rất đáng sợ, nếu có thể, cậu không muốn trải nghiệm nó lần thứ hai. Cái này cũng đủ để chứng minh cậu khát vọng đạt được nguyện vọng này tới cỡ nào.
Một người ngồi ngẩn người trong phòng, một người không ngủ được mấy đêm liền vì phó bản sắp tới, một người sợ hãi tìm cách sống sót trong phó bản nguy hiểm, một người tuyệt vọng, những thứ này quá đáng sợ, nó đau đớn hơn bất cứ điều gì khác ngoài kia.
Cuộc sống luôn đi kèm với nỗi đau, đối với những người không may mắn, dường như có thể thấy được nỗi đau ở khắp mọi nơi.
Nhưng nếu có một người khác ở bên cạnh, một người lúc nào cũng nở một nụ cười ấm áp với mình, dù cuộc sống có nhàm chán đến đâu thì cũng sẽ trở nên rất hạnh phúc!