Hối hận muộn màng - Chương 2
Tôi bắt đầu vẽ tranh ở trên mạng với biệt danh đầu tiên nhất là ‘Đường Quả, vì vậy các fan hâm mộ đều gọi tôi với cái tên thân mật Đường Bảo, sau đó tôi quay lại dùng tên thật, bọn họ vẫn gọi tôi như vậy.
Câu chuyện hoán đổi thân phận bất ngờ bị bại lộ, khiến cho Tô Tâm mất cảnh giác.
Đồng thời các cư dân mạng với lực lượng hùng hậu còn đào ra chuyện tôi và Tâm Tâm hoán đổi thân phận cho nhau, và cả việc Tô Tâm đứng đầu sỏ trong việc bắt nạt tôi ở trường.
“Thật là thê thảm, không những bị bắt nạt mà còn bị bịa đặt là một đêm 3 trăm, bị cô lập, chẳng trách phong cách hội hoạ của Đường Bảo trong những năm trung học vừa cô độc lại đen tối!”
“Chiếm lấy vị trí đại tiểu thư của Đường Bảo thì thôi đi, lại còn đối xử với Đường Bảo như vậy, thật là độc ác!”
Chuyện này đã gây ra rất nhiều xôn xao.
Một số người ban đầu nịnh hót cô ấy cũng tránh xa Tô Tâm và nhà họ Tô.
Tô Tâm hôm qua vẫn còn hào quang sáng lạn, chưa đến một ngày đã biến thành một con chuột qua đường bị người người hò nhau đánh đập.
Chị ấy ngập tràn trong nước mắt: “Những thứ đó đều không phải thật, em chưa từng làm…”
Anh cả ùm một tiếng, nhẹ nhàng an ủi cô: “Anh biết.”
Trong mắt bọn họ, Tô Tâm đơn thuần lương thiện, sao có thể làm ra chuyện bắt nạt tôi.
Suy cho cùng, có lúc tôi từng nói với bọn họ, anh cả cau mày bảo tôi đừng nói bậy.
Những tin đồn ở trên mạng vẫn có ảnh hưởng không nhỏ đến nhà họ Tô, chỉ trong một ngày, cổ phiếu của công ty Tô gia biến động không ít, còn cả những hợp đồng đã đàm phán xong đột nhiên bị chấm dứt.
Quan trọng nhất là, Tô Tâm vốn dĩ đang muốn lấn sân sang làng giải trí, bị người ta chỉ chỏ, chửi rủa ở trên đường, nhiều người xô đẩy khiến cô ngã xuống đất bất tỉnh.
Gia đình nhà họ Tô nổi trận lôi đình.
Ở cuộc họp báo, anh cả lạnh lùng nói: “Vốn nghĩ người đã chết là lớn nhất, không muốn công bố những chuyện mà Tô Đệ đã làm ra bên ngoài, nhưng không ngờ các người lại bắt nạt người quá đáng.”
Anh hai nheo mắt, mỉa mai: “Tô Đệ tự làm tự chịu, em ấy xứng đáng bị chúng tôi đối xử như vậy.
Đến cả bố mẹ của tôi cũng kiên quyết nói: “Đây đều là báo ứng dành cho em ấy.”
Rốt cuộc đã làm ra chuyện gì có thể khiến cho người thân của mình đều ghê tởm.
Dư luận có chút thay đổi, không ít người bắt đầu nghi ngờ về phẩm chất con người của tôi, cộng thêm chuyện Tô Tâm bị người hâm mộ của tôi đẩy ngã đến hôn mê bất tỉnh, trên mạng có chút đảo chiều.
Những fan hâm mộ của tôi có chút ấm ức.
Trên thực tế, bọn họ không hề đẩy Tô Tâm, tôi nhìn thấy rõ ràng, là Tô Tâm tự mình cố ý ngã xuống đất rồi đổ lỗi.
Đây là thủ đoạn chị ta thường dùng.
Chỉ là lần này đụng mạnh quá.
Về phương diện này, tôi đã chịu đựng chị ấy rất nhiều, mười ba tuổi chị ấy khiêu vũ, khi tôi đi qua đường, chị ấy cũng sẽ ngã xuống đất như vậy, người nhà họ Tô đều vây quanh chị ấy.
Tôi vô cùng sợ hãi đến mức mặt mày tái mét, bị bố tóm lấy tai ném ra ngoài cửa.
Tháng chạp với mùa đông lạnh lẽo, tuyết rơi dày đặc, tôi mặc bộ đồ ngủ mỏng tanh quỳ dưới nền đất đầy tuyết, cho đến khi trước mắt tối sầm.
Ý chí sinh tồn mãnh liệt bảo tôi gom hết chút sức lực cuối cùng lại, bò đến trước cửa sổ có kính trong suốt, hèn mọn van xin: “Con không đẩy chị ấy, con không có…”
“Lạnh quá, A Đệ lạnh quá, cầu xin mọi người cho con vào trong.”
“Con sai rồi, con sai rồi…con biết sai rồi, bố, mẹ, anh trai, con rất lạnh, rất lạnh…cầu xin mọi người cho con vào trong…”
Nước mắt nước mũi tôi giàn giụa, rét đến nỗi mất đi cả tôn nghiêm, giống như một kẻ tiểu nhân không ngừng nhận sai.
Ở trong phòng có hệ thống sưởi ấm, có bữa cơm tối thơm phức, gia đình bọn họ vui vẻ hoà thuận dùng bữa, dưỡng như quên mất đứa con gái bị họ ném ra ngoài đang quỳ ở trong tuyết dày.
Hoặc là không hề quên.
Chỉ là muốn cho tôi một hình phạt nghiêm khắc.
“Rốt cuộc cô ấy đã làm chuyện gì để các người đối xử với cô ấy như vậy, không có chứng cứ rõ ràng, dựa vào đâu mà vu khống cho một người đã chết? Các người xứng đáng làm người thân của cô ấy sao?”
Trong buổi họp báo, tất cả đều im lặng, một cô gái trẻ dũng cảm đứng lên.
Cô ấy là người bạn duy nhất của tôi, Lâm Mẫn. Lúc này mắt cô ấy đỏ hoe, tra hỏi từng câu từng chữ: “Các người luôn mồm nói cô ấy đáng đời, cô ấy độc ác, nhưng các người có chứng cứ gì, đây chẳng qua chỉ là các người đang vu khống!”
Tôi sững sờ nhìn Lâm Mẫn.
Trước giờ tôi chưa từng nghĩ, cô ấy vẫn luôn rụt rè và nhát gan lại vì tôi mà dám đối mặt với anh cả của tôi, người mà cô ấy sợ nhất.
Lâm Mẫn bắt đầu đặt câu hỏi, liên tiếp có người tiếp tục chất vấn.
Sắc mặt anh cả tối sàm, đôi mắt lạnh lẽo: “Mọi người muốn có chứng cứ? Được thôi, tôi sẽ cho các người nhìn thấy sự độc ác của Tô Đệ.”
Bằng chứng, độc ác, là ý gì?
Tôi lơ lửng giữa không trung, có chút ngỡ ngàng.
Tôi chưa hề làm chuyện gì, anh cả có thể lấy ra bằng chứng gi.
Anh ba căm micro lên, mái tóc tung bay đầy kiêu ngạo, anh ấy chế giễu: “Năm đó, khi Tô Đệ quay về, chúng tôi đối xử với cô ấy thật lòng thật dạ, nhưng mà những chuyện nó đã làm thực sự rất quá đáng!”
Tôi vẫn còn bối rối như lúc đầu.
Giống như những gì họ nói, khi vừa quay về đến Tô gia, ngoại trừ việc bọn họ thiên vị Tô Tâm và phớt lờ tôi nhưng không hề chán ghét và căm hận tôi đến vậy.
Chỉ là sự đáng yêu và nũng nịu của Tô Tâm cùng với nụ cười ngọt ngào khiến cho tất cả mọi người vui vẻ.
Mà từ khi tôi bắt đầu có ký ức đã bị bố mẹ nhà họ Hứa ngược đãi, Hứa Gia Bảo sỉ nhục tôi như chó mèo.
Tôi cũng đã học được cách phục tùng tất cả, tính cách tự ti và nhạy cảm, trái ngược hoàn toàn với sự sôi nổi, tự tin của Tô Tâm.
Bọn họ càng để ý đến Tô Tâm hơn
Sau này không biết nguyên nhân vì sao mà bọn họ dần dần chán ghét và ác cảm với tôi.
Khi nửa đêm tôi mơ đến chỉ toàn là đau khổ mà thôi và đã mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng.
Tôi cũng rất muốn biết tại sao, có lẽ, sở dĩ sau khi tôi chết vẫn ở bên cạnh bọn họ chính là bởi vì tôi không cam tâm.
Anh hai nhếch môi, dùng giọng điệu gần như tàn nhẫn nói: “Để cho mọi người tin, chúng tôi sẽ dùng công nghệ mới để đọc ký ức trong não của Tô Đệ, đem tất cả những gì cô ta đã làm bày ra trước mặt mọi người.”
Cuộc họp báo được một phen xôn xao.
Tô gia vẫn luôn nghiên cứu công nghệ liên quan về đại não, nghe nói việc đọc ký ức đã thành công từ lâu, nhưng vì hạng mục thí nghiệm này quá vô nhân đạo, nên vẫn luôn không được công bố.
Mà lần chính thức sử dụng muốn dùng trên cơ thể tôi.
Muốn đọc được ký ức bắt buộc phải lấy ra đại não và các dây thần kinh của tôi để liên kết với nhau một cách tỉ mỉ, loại hành vì giống như nhục mạ xác chết này nhận về rất nhiều tiếng phản đối.
Anh ba có chút cuống cuồng: “anh cả, làm sao đây?”
Anh cả lãnh đạm: “Cũng đã chết rồi, cứ trực tiếp lấy.”
Anh hai cưới một tiếng: “Cái đồ xấu xa không có lương tâm này, nó đáng bị đối xử như vậy.”
Chỉ có mẹ là hơi do dự một chút, ngẩn ngơ nhìn vào thân xác tôi một cái, vẻ mặt trống rỗng trong giây lát, ngay sau đó là sự chán ghét mãnh liệt:
“Mau lấy đi, không để người khác nhìn thấy những chuyện kinh tởm của nó, mọi người đều trách Tâm Tâm của tôi!”
Đến mẹ ruột của tôi còn nói như vậy, không còn ai do dự nữa.
Tôi gần như tuyệt vọng nhìn bọn họ bắt đầu hành động, nhưng lại không ngờ tới, bọn họ lột da, rút gân khiến tôi cảm kích.
Tôi đau đến nỗi tâm hồn phân liệt, linh hồn vỡ vụn, giống như vô số lần trước đây, tôi quỳ dưới đất cầu xin bọn họ dừng tay, cầu xin bọn họ tha cho tôi.
“May là cô ta chết chưa quá 48 giờ, nếu không thì phiền phức rồi.”
“Bóc hết toàn bộ dây thần kinh là được, chúng ta đi thăm Tâm Tâm đi.”
Đừng đi! Đừng đi! Dừng lại!
Tôi đau đến nỗi không thể mở miệng, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không chạm được vào bọn họ!
Cho đến cuối cùng, linh hồn của tôi vỡ vụn, bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành mây khói, bọn họ cuối cùng cũng đã bóc xong.
“Liên kết thiết bị, cho mọi người xem xem, bộ mặt thật của A Đệ!”
Đọc ký ức là một loại thí nghiệm vô nhân đạo bị nghiêm cấm, không ít người cũng phản đối việc đọc ký ức của tôi.
Nhưng anh cả vì để cho các cư dân mạng biết được Tô Tâm ngây thơ tốt bụng ra sao, còn tôi độc ác như thế nào, không ngại việc vi phạm pháp luật cũng phải phát trực tiếp toàn cầu.
Ngày phát sóng trực tiếp, thông qua chiến dịch truyền thông, phòng live stream đã có hàng ngàn hàng vạn người xem.
“Nghe danh mà đến,, muốn xem xem bộ mặt thật của vị hoạ sĩ vĩ đại.”
“Đúng thế, tôi tin Tô Đệ nhất định không phải hì thứ thứ tốt tốt đẹp gì, một người đến cả người thân cũng ghét bỏ, sao có thể là người tốt được.”
“Chưa rõ toàn bộ sự việc, đừng vội bình luận.”
Trên phần bình luận có người hoài nghi tôi, hạ thấp tôi, có người nói đỡ tôi, cũng có người trung lập, rất sôi động.
Mà linh hồn của tôi đã mong manh như thể trong suốt, chỉ có thể gắng gượng nhìn đến phần tôi của quá khứ xuất hiện trong live stream.
Những quá khứ đó khiến tôi gặp ác mộng mỗi đêm.
Trước 8 tuổi, tôi sống trong sự đánh đập và chửi rủa của người nhà họ Hứa, Hứa Gia Bảo thậm chí bắt nạt tôi như một con súc vật.
Cậu ta nhỏ hơn tôi một tuổi, nhưng lại là người mà tôi sợ nhất, bởi vì chỉ cần cậu ta có một chút không vui, thì chào đón tôi chính là những trận đánh đập.
“Đánh chết cái loại phải mất thêm tiền mày, tao nuôi mày một cuộc sống nghèo khó, chính là muốn mày làm trâu làm ngựa cho con trai tao!”
“Hêy hêy, cơ thể to béo của Hứa Gia Bảo giẫm đạp lên tôi, “Làm trâu làm ngựa…”
Tôi thường xuyên bị đánh chỉ còn hơi thở cuối cùng, tôi gầy trơ xương nhưng vẫn luôn tỉnh dậy sau cơn hôn mê như một bông hoa nhỏ kiên cưỡng.
Trên người tôi chằng chịt những vết bầm tím, dường như không có một mảng da thịt nào lành lặn.
Cho dù là vậy, tôi vẫn phải thức dậy lúc 4 giờ sáng cho lợn, cho cừu ăn, nấu cơm cho cả nhà, giặt quần áo và gánh chịu sự tức giận của cả gia đình.
Trải nghiệm tuổi thơ thảm thương ngay lập tức khiến cư dân mạng âm thầm rơi nước mắt.
“Ôi ôi Tô Đệ thê thảm quá! gặp phải một gia đình bị thần kinh!”
“Đáng thương quá, nhìn cô ấy đáng thương như vậy, cho dù sau này cô ấy có xấu xa bao nhiêu tôi cũng có thể chịu đựng được.”
Đồng thời, ở tại nơi tiến hành phát sóng trực tiếp, phóng viên đã thẳng tay đặt micro trước mặt anh cả.
“Cậu Tô, xin hỏi cậu có biết cảnh ngộ của Tô Đệ khi còn nhỏ tuổi không?”
Đương nhiên là không biết rồi.
Anh cả kiêu ngạo và khinh người trầm ngâm một lúc, đôi môi mỏng nhếch lên có chút lạnh lùng:
“Cảnh ngộ em ấy gặp phải cũng không phải do chúng tôi gây ra, sau khi em ấy quay về, chúng tôi đối xử với nó rất tốt, dần dần nó độc ác đến tận xương tuỷ.”
Phóng viên: “Cụ thể là gì?”
“Bắt nạt Tâm Tâm, tim của Tâm Tâm không tốt, nó đã lén lút đổi thuốc của Tâm Tâm, suýt nữa hại chết em ấy.”
Khi anh cả vừa nói dứt lời, cư dân mạng lại lần nữa xôn xao.
“Hoá ra là như vậy, từ đầu bị nhận nuôi nhầm, là ai cũng sẽ không muốn, Tô Tâm cũng là vô tội thôi, lòng đố kỵ của Tô Đệ cũng cao quá đi!”
“Chẳng trách người nhà họ Tô lại chán ghét Tô Đệ như vậy, cô ta như vậy là giết người đấy!”
“Tôi công nhận tuổi thơ của nó rất đáng thương, nhưng làm hại người là sai, Tô Đệ thật sự là có chết cũng không hết tội.”
Nhìn vào bình luận của cư dân mạng, anh hai nheo cặp mắt lạnh lùng cười: “Đúng thế, Tô Đệ chết cũng không hết tội.”
Không đúng, không đúng.
Đối diện với những lời nói chỉ trích, tôi muốn giải thích nhưng không thể.
Tôi nhớ lại chuyện mà anh cả nói đến kia.
Tim của Tô Tâm thường xuyên đập nhanh, kiểm tra phát hiện bệnh tim, khi bệnh tái phát nếu như không uống thuốc sẽ xảy ra chuyện.
Đêm đó, Tô Tâm lại lần nữa phát bệnh, mẹ đau lòng ôm lấy chị ấy, anh ba vừa lấy thuốc từ trong ngăn kéo ra, cuống quýt đổ vào lòng bàn tay liền bị anh cả lo lắng cầm đi, đưa vào trong miệng của Tô Tâm.
“Tại sao Tâm Tâm của mẹ lại phải chịu khổ như vậy, nếu như em con…” Mẹ nghẹn ngào, dường như nhìn thấy sắc mặt tái mét của tôi nên mẹ không tiếp tục nói, chỉ là mắt đỏ hoe.