Khi anh xuất hiện - Chap 10
Cho đến khi mặt trời lặn, Giang Dịch mới bước những bước chân mềm nhũn mệt mỏi quay về.
Tôi nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của cậu ấy, cảm thấy có chút tội lỗi.
Đồ ăn đều là tôi ăn, nhưng Giang Dịch lại phải trả giá.
Tôi rón rén lên tiếng:
“Hay là, cậu đừng giảm cân nữa. Muốn ăn gì thì cứ ăn đi, tôi không sao đâu, tôi cũng mập quen rồi.”
Giang Dịch nghe vậy khẽ cười: “Sao vậy? Đau lòng rồi à?”
Tôi thực sự đã đau lòng.
Những cái nhìn lạnh lùng, những tiếng cười chế giễu, còn cả cơ thể nặng nề kia đều là những thứ đáng ra tôi phải chịu đựng.
Thấy tôi im lặng không nói, Giang Dịch tự lên tiếng: “Cậu nhìn tôi thôi mà đã đau lòng rồi, vậy khi bản thân cậu phải chịu đựng những điều này, sao cậu lại không thấy xót xa cho bản thân?”
“Tôi cũng chưa giảm cân….” tôi nhỏ tiếng trả treo.
“Được rồi, đống thuốc giảm cân trong tủ tôi thấy cậu uống hết rồi, uống thuốc lung tung có thể ch/ết người đó cậu có biết không.”
Tôi không nói nữa.
Tôi đã từng vì muốn giảm cân mà mỗi ngày đều trốn trong nhà điên cuồng vận động, ép bản thân cả ngày không được ăn cơm, thử qua đủ loại thuốc giảm cân. Cuối cùng đổi lại được bệnh dạ dày và chứng rối loạn tiêu hóa nghiêm trọng.
Cả đêm, tôi chìm đắm trong tâm sự của bản thân.
Giang Dịch leo lên giường, nằm ngửa đầu và sờ vào bụng tôi: “Yên tâm đi, có tôi ở đây, tôi sẽ giúp cậu.”