Khi anh xuất hiện - Chap 12
Không ngờ được vào cái ngày mà tôi mặc váy, bà dì của tôi lại đến.
Giang Dịch mặt tái mét, dùng băng vệ sinh, mua miếng dán giữ nhiệt.
Cậu ấy bỏ tiết thể dục, ôm bụng nằm nghỉ trên bàn học.
“Miên Miên, sao cậu không đi học?”
Một câu nói móc mỉa vang lên trong phòng học trống, nghe cực kỳ chói tai.
Giang Dịch yếu ớt ngẩng đầu, cau mày: “Thì sao?”
“À.” Lâm Nguyệt Nguyệt cười lạnh, từ từ ngồi xuống trước mặt tôi, rõ ràng là không hài lòng với thái độ của Giang Dịch.
“Cậu thật sự nghĩ bản thân gầy được mấy cân là đã trở thành mỹ nữ rồi à? Chân voi đi một bước run ba lần, lại còn không biết xấu hổ mà mặc váy.”
Giang Dịch cười nhếch miệng, nhìn Lâm Nguyệt Nguyệt từ trên xuống dưới một lượt, thản nhiên đáp lại: “Có chút thịt. Có điều so với đôi chân ngắn như củ cải, cơ bắp lộ hết ra ngoài của cậu thì tốt hơn nhiều. Cậu còn có gan mặc, thì sao tôi lại không dám chứ?”
“Cậu!” Lâm Nguyệt Nguyệt đột nhiên đứng dậy, không biết phải trả lời thế nào.
Những lời chế giễu kiểu như vậy cô ta đã nói nhiều rồi, có lẽ là không ngờ có một ngày tôi lại dám phản bác.
“Cố Miên, cậu thực sự có bản lĩnh rồi.” Lâm Nguyệt Nguyệt cười giận dữ.
Cô ta lấy điện thoại ra, mở một đoạn video, và chỉ vào đó:
“Cậu thật sự nghĩ bản thân có thể biến hình à? Bây giờ trên mạng đâu đâu cũng có tin đồn về cậu. Nhìn rõ cái mặt của mình chưa? Cậu sẽ vĩnh viễn là dáng vẻ này, vĩnh viễn là một thứ ghê tởm bị người ta khinh bỉ.”
“Câm mồm ngay cho ông.” Giang Dịch còn không thèm nhìn, hất tay đánh bay cái điện thoại.
Lâm Nguyệt Nguyệt sững sờ mất hai giây, hoàn toàn không ngờ tôi dám động tay làm vỡ điện thoại của cô ta, Lâm Nguyệt Nguyệt giơ tay lên định tát vào mặt tôi.
Giang Dịch phản ứng cực kỳ nhanh, một tay nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô ta, tay kia quật mạnh lại.
Dù sao thì trọng lượng cơ thể của tôi vẫn còn ở đây, Lâm Nguyệt Nguyệt gầy yếu đã bị cái tát này đánh ngã xuống đất.
Giang Dịch dường như cũng bị phản ứng của mình làm cho bối rối, cơ thể cứng đờ.
“Cố Miên! Cậu làm gì vậy!”
Các bạn tan học đổ về lớp, vừa hay chứng kiến được màn này.
Lâm Nguyệt Nguyệt che mặt, nước mắt không tốn tiền chảy dài ra, nghẹn ngào khóc nức nở: “Xin lỗi, đều là do tôi. Tôi thấy Cố Miên gầy đi rất nhiều, muốn cổ vũ cậu ấy tiếp tục kiên trì, không ngờ cậu ấy lại hiểu nhầm.”
“Cố Miên cậu bị thần kinh à?”
“Gầy rồi thì làm sao, vẫn là cái dáng vẻ ghê tởm đấy.”
“Chẳng trách người ta nói tâm sinh tướng, đã xấu thì thôi đi, tâm lại còn độc ác.”
“Đến bạn thân của mình còn đố kỵ, đáng đời cậu ta mập cả đời.”
Mọi người vây quanh Lâm Nguyệt Nguyệt, có người ôm lấy cậu ta nhẹ nhàng an ủi, có người nhìn tôi với ánh mắt giận dữ hoặc mỉa mai, thốt ra những lời lẽ ác ý.
“Mẹ nó các cậu, là cô ta…” Giang Dịch tức giận mở miệng mắng.
“Đừng nói nữa Giang Dịch.” tôi khẽ lên tiếng cắt lời cậu ấy.
“Họ sẽ không tin đâu.”
Lồng ngực Giang Dịch đập mạnh, miệng đã mở ra, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ khẽ thì thầm với tôi : “Cậu bịt tai lại đi, đừng có nghe.”
Tôi có chút muốn cười.
Đồ ngốc, tôi bịt tai kiểu gì.