Khi anh xuất hiện - Chap 14
Đó có lẽ là chuyện mà tôi không muốn nhớ lại nhất.
Vài ngày trước khi quyết định đi Tam Á t/ự t/ử, là ngày sinh nhật tôi.
Các bạn trong lớp có thái độ rất khác thường, đối xử với tôi vô cùng nhiệt tình thân thiện.
Tôi trải qua một ngày hạnh phúc nhất ở trường trong sự kinh hồn bạt vía.
Họ thậm chí còn góp tiền mua tặng tôi một bộ quần áo làm quà, còn mời tôi chín giờ tối đến Nhà hàng Tây, tổ chức tiệc sinh nhật.
Đó là một chiếc áo hoodie màu đỏ và một chiếc quần yoga bó sát màu đen.
Tôi mặc hơi chật, ôm sát vào cơ thể, trông giống như một quả cà chua bị nát vỏ vậy.
Nhưng tôi vẫn mặc nó, thậm chí còn trang điểm cẩn thận.
Tôi đến nhà hàng muộn, nhưng không thấy bạn học ở đâu cả.
Đúng lúc tôi nghĩ lại bị bọn họ chơi xấu, chuẩn bị quay người ra về, thì đột nhiên nhận được tin nhắn trong nhóm lớp:
“Cậu đến rồi thì cứ ngồi đợi trước, chúng tôi đến ngay, sẽ có bất ngờ.”
Tôi do dự một lúc, cuối cùng vẫn vào trong ngồi đợi.
Đột nhiên, một nam sinh xuất hiện trước mặt tôi, còn đánh giá tôi từ trên xuống dưới.
Khi hai đôi mắt chạm nhau, lông mày của cậu ta như bị xoắn lại với nhau.
Cậu ta bỏ hai tay vào túi áo, đi đến gần tôi, thấp giọng hỏi: “Ch/ết tiệt, áo đen quần đỏ, thực sự là cô à?”
Tôi mặt mày ngơ ngác: “Cái gì?”
“M/ẹ k/iếp, giọng nói này… đúng thật là cô rồi. Tôi phục cô luôn, có cần thiết phải làm ảnh giả để lừa người không? Bản thân trông như thế nào còn không biết sao?”
Tôi mơ hồ nhìn cậu ta tức giận đùng đùng quay người rời đi.
Những tiếng cười chế giễu vang lên xung quanh, tôi quay đầu nhìn, những âm thanh bị đè nén đó lập tức trở thành tràng cười không kiểm soát được.
Tất cả các bạn cùng lớp đều đang ở đây, đứng chật kín cả góc tường hành lang, họ cười đến mức đứt hơi khản tiếng.
Dường như sự thảm hại của tôi chính là chuyện hài hước nhất trên thế giới này.
Tôi không biết tôi về nhà như thế nào nữa.
Ngày hôm sau, video “bộ phim thực tế” của tôi đã lan truyền đầy rẫy trên mạng.
Bọn họ còn tận tâm biên tập ra một câu chuyện, kèm theo bức ảnh của một cô gái xinh đẹp, tạo nên hiệu quả tương phản cực lớn giữa trước và sau.
Bình luận trên mạng không những cười cợt mà còn xỉ vả tôi, thậm chí còn có người tìm ra tài khoản cá nhân của tôi để mắng chửi.
Từ góc quay của video, rõ ràng người đăng video là một trong những bạn học của tôi.
Tôi tự khóa mình trong phòng, không mở cửa suốt hai ngày hai đêm.
Khoảng thời gian này, tôi không nhận được một cuộc điện thoại nào từ giáo viên, không một lời xin lỗi nào từ bạn cùng lớp, và không có một câu hỏi thăm nào từ bố mẹ.
Tôi bắt đầu tự hỏi bản thân, tôi đang lưu luyến cái gì?
Dường như, tôi không còn gì để lưu luyến nữa.
Vì vậy, tôi quyết định đi đến Tam Á, không chút do dự đi thẳng ra biển.
Tôi muốn biến mất một cách lặng lẽ theo những con sóng.
Nhưng Giang Dịch đã theo con sóng mà đến, giống như hy vọng, giống như một món quà.
Tôi lại có khát vọng được sống tiếp.