Khi anh xuất hiện - Chap 15
Giang Dịch ngồi trên chiếc ghế dài trong chung cư, ngẩn ngơ nhìn đám mây đỏ rực trên bầu trời, lắng nghe câu chuyện của tôi, từng từ từng từ một.
“M/ẹ k/iếp.” Giang Dịch thấp giọng mắng, mấy từ cuối cùng nói nhỏ đến mức tôi gần như không nghe thấy gì.
Cậu ấy nói: “Ông đây có lòng tốt đau lòng cho cậu.”
Những từ này dịu dàng cực kỳ, chạm đến trái tim tôi rồi dội ngược lại, không ngừng quanh quẩn trong lòng tôi.
Giang Dịch lạc quan, cũng không quá để ý chi tiết.
Những khó khăn mà tôi từng phải cố vượt qua trong cuộc sống, đối với cậu ấy lại vô cùng dễ dàng.
Cậu ấy dũng cảm và không hề sợ hãi khi đối mặt với sự chỉ trích của người khác, hăng hái theo đuổi mục tiêu mà không hề chùn bước.
Vô số nỗi sợ hãi đã được khắc sâu vào trong xương tủy của tôi, đều bị cậu ấy nhẹ nhàng hóa giải.
Cậu ấy giống như một hạt giống, cho dù ở đâu, cũng luôn tràn đầy sức sống và có năng lực mạnh mẽ để chui ra khỏi mặt đất.
Giang Dịch giảm cân càng ngày càng tích cực, mỗi ngày đều kiên trì đi đến sân tập tập luyện, thề sẽ báo thù cho tôi.
Trong lớp đọc, giáo viên cũng ngày càng thích gọi Giang Dịch đứng dậy đọc bài.
Lâm Nguyệt Nguyệt, đại diện đọc bài của lớp, cũng đã nhận ra điều này, nụ cười dịu dàng giả tạo dường như đã rơi khỏi khuôn mặt cô ta.
Trước khi chuông tan học vang lên hai phút, giáo viên sắp xếp lại tài liệu và hỏi:
“Các bạn học, gần đến kỳ thi cuối kỳ, có một cuộc thi nói tiếng Anh toàn quốc do một đài truyền hình tổ chức, đến lúc đó, sẽ có rất nhiều đài truyền hình, doanh nghiệp quan tâm. Giải nhất, nhì, ba đều được thưởng, cũng có sự hỗ trợ rất lớn cho vấn đề tìm việc làm sau này của các em. Những bạn nào có hứng thú, thì giơ tay lên.”
Đây là cuộc thi liên kết giữa các trường nổi tiếng trên toàn quốc, có thể hình dung được mức độ cạnh tranh khốc liệt đến thế nào.
Trong lớp học lặng ngắt như tờ, chỉ có hai cánh tay lắc lắc vẫy vẫy trong không trung.
Là Lâm Nguyệt Nguyệt, còn có cả Giang Dịch.
Khi Giang Dịch giơ tay, cả lớp liền kêu ồ lên.
Giáo viên cau mày: “Cố Miên, mặc dù bây giờ em đã có tiến bộ, nhưng trước kia ở trong lớp em đều gặp khó khăn trong việc đọc. Khi đi thi, sẽ có cả khán giả ở hiện trường và truyền hình trực tiếp, ít nhất cũng phải hàng triệu người xem, em có chắc mình có thể làm được không?”
Giang Dịch nhướn mày: “Tất nhiên là em có thể làm được.”
Cuối cùng, Giang Dịch mặc kệ mọi sự phản đối, khăng khăng đăng ký tham gia.
Mỗi ngày khi tập thể dục ở sân, Giang Dịch sẽ nói chuyện thì thầm với tôi, cùng tôi luyện phát âm, kỹ năng đọc và khả năng ứng biến.
Tôi phát hiện ra, phát âm tiếng Anh của Giang Dịch theo kiểu Anh Anh và Anh Mỹ đều rất chuẩn.
Tôi không nhịn được tò mò về những ký ức mà Giang Dịch đã quên.
Cậu ấy còn sống không? Cậu ấy thật sự có dáng vẻ như thế nào?
Nhưng Giang Dịch dường như hoàn toàn không để tâm, thậm chí còn chưa bao giờ nhắc đến những chuyện này với tôi.
Tôi đành chủ động hỏi:
“Giang Dịch, lần trước cậu nói cậu nhớ đến cảnh chơi bóng rổ đúng không.”
“Đúng vậy.”
“Có cần đi đến sân bóng rổ xem có thể nhớ lại được gì nữa không?
“Cũng được, đi thôi.”
Giang Dịch dừng chạy bộ, đi về phía sân bóng rổ.